Hơn nữa, điều khiến Phượng Huyền không hiểu được chính là, mặc dù những tiểu thế giới này được làm rất khéo léo, nhưng phần lớn đều là những câu chuyện về tình yêu.
Từ cổ chí kim, từ khi con người vượt qua những giống loài khác, nhưng toàn đều là chuyện tình ái.
Mê Truyện Dịch
Trong lòng Phượng Huyền tấm tắc khen ngợi.
Không ngờ Tiên tôn nhìn cao ngạo lạnh lùng, thế mà lại thích nghiên cứu những thứ này, thật là nhìn người không thể coi tướng mạo mà!
Có lúc, hắn tìm kiếm ở tiểu thế giới, cũng có thể cảm nhận được hơi thở của Khương Đào.
Hắn nghĩ, nàng ở nơi phong ấn, vừa không được ăn vừa nhàm chán, liên tưởng tới dáng vẻ vô ưu vô lo trước đây của nàng ở núi Thương Lan, lại có chút mềm lòng, cũng không ngăn cản nàng xem cùng mình.
Đoạn thời gian trước, đột nhiên hắn cảm nhận được một tia hơi thở thức tỉnh ý thức của Tiên tôn.
Tức khắc mừng rỡ như điên, một lòng muốn đi tìm Tiên tôn, cũng xem nhẹ nơi phong ấn.
Hiện giờ nhìn chung cũng tìm được một chút manh mối, cuối cùng hắn cũng nhớ tới Khương Đào bên kia, vội vàng chạy về.
Phát hiện Thao Thiết chỉ đang ngủ, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là vào thời điểm hắn sắp rời đi, đột nhiên hắn giật mình một cái.
Không đúng!
Hắn dùng trái tim cảm nhận một lần nữa, mới phát hiện trên người Thao Thiết thế mà lại thiếu mất một chút thần hồn.
Cả người Phượng Huyền đều ngây dại.
Cuống quít đi tìm, chỉ là tìm tới tìm lui, hắn phát hiện, hơi thở của Khương Đào thế mà lại xuất hiện ở trong tiểu thế giới mà Tiên tôn luyện chế, hơn nữa, còn cùng một địa điểm mà Tiên tôn thức tỉnh ý thức.
Phượng Huyền chần chừ.
Thế giới này sẽ không phải đã bị Thao Thiết ăn sạch sẽ rồi chứ?
Hắn tiến vào tìm Tiên tôn, còn có khả năng sống sót mà trở lại không?
Phượng Huyền vẫn có chút hiểu biết về thế giới này, là một câu chuyện sảng văn đại nữ chủ, nhưng dựa vào hiểu biết của hắn về Tiên tôn, đây có lẽ vốn cũng không phải câu chuyện tình yêu đơn thuần, rất có khả năng lúc thần hồn Tiên tôn tiến vào trong đó, dẫn tới một chút biến cố, thế nên đã thay đổi hướng đi của câu chuyện.
Vốn dĩ hắn muốn xem những tình tiết trong tiểu thế giới, nhưng từ sau khi ý thức Tiên tôn thức tỉnh, đã theo lẽ tự nhiên mà bảo vệ tiểu thế giới này, trừ khi hắn dùng thần thức để tiến vào, bằng không thì không thể nhìn thấy gì.
Thế là Phượng Huyền do dự hồi lâu, vẫn là hạ quyết tâm, tiến vào tiểu thế giới đó.
Hắn đặc biệt chọn cho mình một thân phận, tách ra một sợi thần thức để tiến vào.
Khi anh ta thấp thỏm mở mắt, lại phát hiện trước mắt không phải cảnh đổ nát hoang tàng, xác c.h.ế.t la liệt như trong tưởng tượng, ngược lại có chút bình yên quá đáng.
Mũi anh ta, thậm chí còn có thể mơ hồ ngửi thấy mùi đồ ăn.
Một người đàn ông diện mạo giống quản gia đứng trước mặt anh ta, cung kính hỏi: "Thưa ngài, hiện tại ngài đã cần lên món chưa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phượng Huyền đ.á.n.h giá căn phòng nguy nga tráng lệ trước mắt, không sai, anh ta sắp xếp thân phận của mình chính là phú hộ của thế giới này, nhìn có vẻ, trước mắt nhà giàu vẫn là nhà giàu, không bị Thao Thiết ăn mất.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Quyết định trước tiên thích ứng với thân phận mới, rồi đi tìm Tiên tôn và Thao Thiết.
Quản gia nhanh nhẹn dọn cơm cho anh ta.
Anh ta thoải mái dựa lên sô pha, nhẹ nhàng đong đưa rượu vang trong ly, hài lòng uống một hớp, sau đó nhàn nhã mở tivi lên.
Trên ti vi đang chiếu quảng cáo.
"Thích ăn chocolate, thì c.ắ.n một miếng đi nào~!"
Phượng Huyền: "Phốc..."
Anh ta không thể tin được nhìn cô gái đang nở nụ cười ngọt ngào trên ti vi, dụi dụi mắt, chắc chắn chính là Khương Đào!
Cô thế mà lại quay quảng cáo!
Còn quay quảng cáo đồ ăn?!!
Phượng Huyền vội vàng gọi quản gia lại: "Cô, cô, cô, cô ấy là ai?!!"
Quản gia nhìn một cái, trả lời: "Cô ấy là Khương Đào, là một nghệ sĩ rất hot gần đây."
Phượng Huyền: "Nghệ sĩ?"
Quản gia vô cùng có đạo đức nghề nghiệp mà hỏi: "Ngài cần tôi đem tư liệu của cô ấy cho ngài không?"
Phượng Huyền dần dần bình tĩnh lại: "Được, ông cầm qua đây."
Tốc độ của quản gia rất nhanh, mấy tiếng sau, đem tư liệu của Khương Đào giao cho Phượng Huyền.
Phượng Huyền nghiêm túc xem, càng xem càng cảm thấy, vậy là Thao Thiết không chạy trốn rồi!
Nhưng, rõ ràng cô ở nơi phong ấn đói nhiều năm như vậy, vì sao sau khi chạy ra, không đại khai cật giới*, thế mà lại thành thật đi làm nghệ sĩ, kiếm tiền ăn cơm!
*giống với đại khai sát giới nhưng thay vì sát thì tác giả dùng cật có nghĩa là ăn.
Nếu là trước đây, anh ta quả thực không dám tin.
Nhưng hiện tại anh ta còn không có manh mối về Tiên tôn, vậy thì không bằng trước tiên qua bên Thao Thiết xem thử.
Suy cho cùng trong tay chỉ có chút tư liệu, tình hình cụ thể ra sao, anh ta phải tận mắt chứng kiến.
Biết được lịch trình gần đây của Khương Đào từ quản gia, anh ta liền xuất phát.