Chỉ mới nướng một lát, phấn mép thịt đã hơi cuộn lên, dầu mỡ tràn ra, mùi thơm xông thẳng lên mũi.
Hai đội còn lại không hẹn mà cùng nuốt ngụm nước miếng.
Dương Trinh cố gắng giữ bình tĩnh, “Dù có dùng phiến đá làm nồi thì bọn họ cũng không có gia vị. Thịt nướng ra cũng sẽ chẳng có vị gì...”
Bên này, Khương Đào rửa sạch đám hương liệu khi nãy tìm được, dùng hòn đá giã chúng ra rồi rắc đều lên miếng thịt nướng.
Hương vị cay nồng có một không hai hòa cùng hương thơm màu mỡ của thịt nướng và mùi khen khét nhanh chóng tấn công vào khứu giác của tất cả mọi người ở đây.
Không chỉ như vậy, Khương Đào còn lấy một túi mật ong nhỏ ra, dùng lá cây chế thành một cây cọ, quét mật lên miếng thịt.
Dương Trinh: “?!!”
Phạm quy! Phạm quy quá mức rồi!!!!
Thịt được nướng chín, đã chuyển màu hoàn toàn, ngoài viền còn có một vòng hơi xém. Toàn bộ miếng thịt được các loại hương liệu nhỏ vụn bao lấy, tỏa ra hương thơm mê người ở cấp độ cao nhất.
Trước khi tới đây, Đường Ngữ Hạ đã định phải giảm cân, nhưng cô lại không biết phải làm sao trước mùi hương khiến người ta dễ dàng phạm tội này.
Cô ấy giương đôi mắt tha thiết chờ mong đứng một bên nhìn.
Nhạc Hủy không khỏi lộ ra biểu tình cười trên nỗi đau của người khác.
Cho dù Đường Ngữ Hạ đi theo Khương Đào thì có ích gì? Khương Đào rõ ràng không hề có ý định cho cô ta ăn. Cô ta cố gắng tới tận trưa, cuối cùng vẫn không được gì hết, còn t.h.ả.m hơn cả bọn họ!
Thế nhưng, Khương Đào đã lập tức gắp miếng thịt vừa nướng xong, đưa đến trước mặt Đường Ngữ Hạ.
Đường Ngữ Hạ cũng ngây người, “Cho... cho tớ sao?”
Mê Truyện Dịch
Mặc dù quen biết Khương Đào chưa lâu, nhưng cô cũng biết Khương Đào rất tham ăn.
Khương Đào: “Ừm, chúng ta là đồng đội mà! Đồng cam cộng khổ!”
Đường Ngữ Hạ: “...”
Nếu như người nào đó không nhắm mắt, không dùng gương mặt đầy vẻ không nỡ kia nói chuyện thì sẽ càng có sức thuyết phục hơn.
Đường Ngữ Hạ há miệng c.ắ.n miếng thịt.
Ngay sau đó, hương vị thơm nồng xông thẳng lên não.
Nhưng hương vị này cũng không át mất mùi thơm của thịt. Thịt được nướng vừa phải, để lâu một chút thì quá chín, lấy ra sớm một chút lại quá sống. Vị cháy xém cùng với sự non mềm của miếng thịt khiến vị giác bùng nổ. Ăn ngon đến nỗi cô sắp nuốt luôn cả đầu lưỡi.
“Đó giờ tớ chưa từng ăn miếng thịt nướng nào ngon như vậy!”
Cô lại gắp một miếng cho Khương Đào.
Khương Đào “a” một tiếng, c.ắ.n thịt nướng, nhưng tay cũng không ngừng việc. Cô lấy gốc Tùng Nhung từ trong sọt ra, cẩn thận cắt nó ra từng lát rồi nhẹ nhàng thả xuống nướng.
Âm thanh “xèo xèo” lại vang lên lần nữa, kèm theo đó là một hương thơm cực kỳ ngang ngược tập kích tất cả mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khương Đào vừa nướng Tùng Nhung vừa bắt đầu nhồi bột. Nhồi xong cô nặn bột thành những cái bánh rồi dán chúng xung quanh phiến đá.
“Ục ục...”
Không biết bụng ai kêu lên trước, khách mời của hai đội kia đều lộ ra vẻ mặt lúng túng.
Mà bên kia, Đường Ngữ Hạ đã ăn no nê, ợ một tiếng.
Tất cả khách mời đều mang vẻ mặt bi phẫn: Đây cũng hành hạ người khác quá rồi!
Lúc này, bọn họ không thèm đoái hoài gì tới mặt mũi, nháo nhào xông tới, muốn xin Khương Đào miếng ăn.
Dù sao cũng là trước ống kính, chắc Khương Đào cũng không thể làm quá lên được!
Bọn họ không nghĩ tới, Khương Đào có thể.
Cô lùa hết tất cả thức ăn vào cái chén được làm từ lá cây, sau đó quay lưng ra phía sau ăn.
Thái độ không muốn cho được biểu lộ một cách không thể nào rõ ràng hơn nữa.
Nhạc Hủy c.ắ.n răng, trực tiếp tìm Đường Ngữ Hạ, “Hạ Hạ, những thứ này là hai người cùng nhau tìm được, cậu cũng có thể quyết định mà? Chẳng lẽ cậu nhẫn tâm nhìn tớ đói sao?”
Đường Ngữ Hạ ngay thẳng trả lời: “Không phải đâu, mấy thứ này chủ yếu là do Khương Khương tìm được.”
“Hơn nữa nếu cho cậu ăn, Khương Khương sẽ đói bụng. Vậy nên cậu vẫn là người đói thì hơn.”
Nhạc Hủy: “...”
Vừa mệt vừa đói, lại bị mùi thơm kia k*ch th*ch dây thần kinh, bốn người trực tiếp đi tìm tổ tiết mục.
Đạo diễn Trâu cũng cạn lời.
Ông nghĩ ra cái trò chơi này với hy vọng ba đội cạnh tranh hoặc hợp tác với nhau. Như vậy chương trình có chuyện đáng xem.
Mặc dù Khương Đào lợi hại như vậy là nằm ngoài dự liệu của bọn họ, nhưng vẫn phù hợp với quy tắc của trò chơi. Các người không giải quyết được Khương Đào thì tới làm phiền tôi. Tôi đây là quả hồng mềm dễ bóp* sao?
*Chỉ người dễ bắt nạt.
Thế nhưng cũng không thể để khách mời c.h.ế.t đói được, ông chỉ đành đưa cơm hộp cho bọn họ.
Bên kia nào là thịt nướng thơm nức mũi, Tùng Nhung và bánh nướng.
Bên này chỉ có cơm hộp nhạt nhẽo.
Tâm tình của cả hai đội đều vô cùng phức tạp.
Bọn họ đã quyết tâm buổi chiều phải thật cố gắng, cho Khương Đào biết thế nào là lễ độ.
Cơm nước xong, nghỉ ngơi một lát, đạo diễn Trâu lập tức thông báo trò chơi vào buổi chiều.