Trương Sách thấy cô nhìn xung quanh, không nhịn được hỏi: “Cô lại đang tìm gì vậy?”
Khương Đào ngẩng đầu lên, vui vẻ nói: “Tìm được rồi!”
Trương Sách nhìn theo, thiếu chút nữa chân cũng mềm ra.
Anh ta nhìn thấy một cành cây treo một cái tổ ong rừng thật lớn. Bầy ong mật phát ra tiếng vo ve vang dội, vừa nghe đã khiến cho lòng người run rẩy.
Trương Sách run giọng nói: “Loại chuyện này phải mời người chuyên nghiệp...”
Lời còn chưa nói hết, Khương Đào đã để sọt nguyên liệu nấu ăn xuống rồi trèo lên cây mà không có bất kỳ món đồ bảo hộ nào.
Mê Truyện Dịch
Trương Sách muốn tắt thở, ngón tay đã đặt lên điện thoại, muốn gọi 120*.
*Số điện thoại gọi cấp cứu của Trung Quốc.
Bầy ong mật từ trong tổ xông ra ngoài ào ào, trong nháy mắt đã cách Khương Đào thật xa.
Trương Sách: “...”
Vậy mà anh ta lại quên mất, ngay cả heo rừng còn bị cô nàng này dọa đến nỗi tự sát, đám ong mật này thì nhằm nhò gì.
Khương Đào cẩn thận lấy một ít mật từ tổ ong, dùng túi bọc kỹ lại, lúc này mới nhảy xuống.
Trương Sách có chút kinh ngạc: “Tôi tưởng cô sẽ bế luôn nguyên cái tổ ong xuống chứ.”
Dù sao thì với cái tính cố ăn của Khương Đào, chuyện này cũng không có gì quá mức tưởng tượng.
Khương Đào liếc anh ta một cái: “Dĩ nhiên là không được.”
“Tôi chỉ lấy mật ăn chứ không phải muốn hại c.h.ế.t bọn chúng.”
“Hơn nữa, bây giờ giữ lại cái tổ này, ong mật sẽ trở lại và tiếp tục làm mật. Như vậy, qua một thời gian ngắn nữa, tôi tới đây sẽ lại có mật ong để ăn rồi!”
Cô làm vẻ mặt kiểu “vậy mà cũng không biết” cùng với ánh mắt khinh bỉ, thiếu chút nữa khiến Trương Sách muốn bùng nổ.
Anh ta ngậm miệng một cách triệt để.
Quyết định sau này bất kể Khương Đào làm gì, anh ta đều sẽ không phát biểu thêm ý kiến nào nữa.
Khương Đào tìm xung quanh được thêm một vài hương liệu nữa. Sau đó dường như cô ngửi thấy mùi gì, cái mũi động đậy rồi đi về phía cây tùng.
Cô ngồi xổm xuống, cẩn thận phủi hết đám lá tùng dưới gốc cây, lộ ra một cái tán nấm mượt mà.
Sau khi nhẹ tay nhẹ chân đào cây nấm lên, cô lại lấy lá tùng lấp cái hố kia lại. Cây nấm tròn vo được cô cẩn thận bỏ vào cái sọt đựng nguyên liệu nấu ăn sau lưng.
“Được rồi, chúng ta đi thôi!”
Tốc độ nhanh đến nỗi Trương Sách cũng không phản ứng kịp.
Trên đường trở về, anh ta thấy không ít nấm nhưng Khương Đào lại nhắm mắt làm ngơ.
Trương Sách hết nhẫn lại nhịn nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được. Anh ta chỉ vào cái sọt sau lưng Khương Đào, “Đây là nấm gì vậy?”
“Cái này hả?” Khương Đào l**m môi, “Tùng Nhung.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trương Sách: “!!!”
*******
Thời điểm Khương Đào và Đường Ngữ Hạ trở lại nơi đóng quân, hai đội còn lại đều đã đói xanh ruột.
Vừa nhìn thấy cái sọt chất đầy ắp nguyên liệu nấu ăn sau lưng Khương Đào, gương mặt bọn họ đều lộ ra vẻ chờ mong.
Bọn họ đã thống nhất ý kiến.
Nếu lát nữa Khương Đào tới mượn nồi niêu và gia vị, bọn họ nhất định sẽ không gây chuyện mà thương lượng hợp tác với cô ấy. Cho dù không tranh được quyền chia đều nguyên liệu, chí ít hai tổ bọn họ cũng muốn được chia một nửa số thức ăn kia.
Thế nhưng Khương Đào lại không nhìn bọn họ lấy một cái mà đi thẳng luôn.
Tất cả mọi người: “???”
Nhạc Hủy không thể tin được, thốt lên: “Khương Đào làm vậy là có ý gì? Cô ta cố ý đúng không?”
Thịnh Hi Bạch ngập ngừng nói: “Chắc là cô ấy không nhìn thấy, hay là chúng ta chủ động hỏi thử đi?”
“Không được!” Dương Trinh lập tức cắt đứt lời anh ta, “Đây nhất định là kế hoạch của bọn họ. Buộc chúng ta chủ động rồi hai người đó mới có thể ép giá. Chúng ta nhất định không thể mắc lừa.”
Ba người còn lại:... Có lý!
Đường Ngữ Hạ đổ đám lá tùng khô mà cô dùng áo bọc lại xuống đất.
“Khương Khương, cái này dùng để làm gì vậy?”
Khương Đào: “Nhóm lửa.”
Cô tìm mấy viên gạch trong sân, xếp chồng chúng lên thành một cái bếp tại chỗ. Sau đó, cô bỏ vào bếp mấy khối gỗ rồi dùng lá tùng khô dẫn lửa.
Rất nhanh, ngọn lửa đã cháy bừng lên.
Lá tùng khô bị thiêu cháy vang lên tiếng lốp bốp, tỏa ra hương thơm thoang thoảng của cây tùng.
Đổng Hiển Hoành có chút sửng sốt, “Bọn họ định cứ vậy mà làm luôn sao? Nhưng không có nồi làm sao nấu?”
Bên này chỉ thấy Khương Đào lấy một phiến đá lớn ra, rửa sạch sẽ rồi đặt thẳng lên cái bếp lửa đang cháy đượm.
Đổng Hiển Hoành: “?!!”
Nhạc Hủy vội vàng an ủi anh ta: “Cho dù có nồi thì thế nào? Ngay cả chén đũa bọn họ cũng không có, lát nữa ăn thế nào được?”
Bên này, Đường Ngữ Hạ hưng phấn giơ mấy cành cây lá cây lớn lên, “Khương Khương, tớ tìm được cái này nè. Dùng chúng là chén đũa, thế nào?”
Khương Đào: “Không thành vấn đề.”
Nhạc Hủy: “?!!”
Dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa, phiến đá nhanh chóng nóng lên.
Khương Đào dùng “đũa” trải miếng thịt lên phiến đá. Vừa tiếp xúc với phiến đá, miếng thịt lập tức phát ra âm thanh “xèo xèo”.