Thẩm Chi Diễn khẽ cười, Khương Đào cố gắng không để cho mắt mình liếc nhìn linh tinh, ngồi vào ghế phó lái.
Lúc này mới phát hiện sau xe bị Thẩm Chi Diễn bày đầy các loại đồ ăn vặt, trên cùng là bánh trứng gà non còn nóng hôi hổi, bên trong còn được bọc bơ rắc đầy vụn bánh oreo.
“!!!”
Cái này so với hoa hồng ở sau cốp xe còn mê hoặc người khác hơn nhiều!
Khương Đào lập tức vứt bỏ sự tự chủ của mình, cầm bánh trứng gà non bắt đầu ăn, hương thơm của trứng sữa đậm đà tràn ngập khắp khoang miệng, tiếp theo đó là phần bơ và vụn bánh oreo mềm mại, đợi đến khi Thẩm Chi Diễn lên xe, cô đã ăn sạch cả cái bánh trứng gà non rồi.
Thẩm Chi Diễn hỏi: “Thế chúng ta đi xem phim trước, sau đó đi ăn cơm, buổi chiều lại xem lịch trình khác.”
Khương Đào đã chìm đắm trong biển đồ ăn vặt, cho dù anh nói cái gì cũng đều được.
Đợi đến khi cô ăn hết đồ ăn vặt, thì cũng sắp đến địa điểm rồi.
Đoạn Nhạc Nhạc vô cùng tận tâm gửi tin nhắn đến: [Tình hình hiện tại thế nào rồi? Anh ấy có bị cậu mê hoặc không?]
Khương Đào ngậm một túi gân bò, đột nhiên phản ứng lại: “Ai ôi! Trang điểm của em!”
Cô vội vàng lấy cái gương nhỏ ra, những chỗ khác còn tốt, nhưng môi thì bởi vì ăn nhiều thứ quá, đã sớm không còn màu sắc, trên môi vẫn còn chút vụn bánh quy, lại bị gân bò bôi một lớp màu dầu mỡ cay.
Cô hơi chột dạ l**m sạch dầu cay, quay đầu nhìn Thẩm Chi Diễn đang chuyên tâm lái xe.
Thẩm Chi Diễn tuy là mắt nhìn về phía trước, nhưng vẫn luôn để tâm đến cô: “Sao vậy?”
Khương Đào do dự một chút: “Anh không để ý chứ, cà chua biến thành thứ khác, ví dụ như gân bò, bánh quy gì đó…”
Thẩm Chi Diễn: “Cái gì?”
Khương Đào hơi bĩu môi: “Chính là cái này… Mùi vị tuy phức tạp một chút, nhưng chắc cũng rất dụ hoặc người nhỉ…”
Mê Truyện Dịch
Cô hơi ngượng ngùng, cuối cùng câu đó nói vô cùng nhỏ.
Xe đột ngột phanh gấp, ngay sau đó lại ổn định lại.
Ngón tay đang nắm vô lăng của Thẩm Chi Diễn không tự chủ mà siết chặt lại, cười khổ nói: “Khương Khương, em đừng thách thức năng lực tự chủ của anh như vậy, em mà như vậy nữa, chúng ta xảy ra t.a.i n.ạ.n xe mất.”
Khương Đào chớp chớp mắt, gửi tin nhắn cho Đoạn Nhạc Nhạc: [Anh ấy bảo mình đừng thách thức năng lực tự chủ của anh ấy, nếu không sẽ xảy ra t.a.i n.ạ.n xe mất, thế nên mình đã mê hoặc được anh ấy rồi à?]
Đoạn Nhạc Nhạc: [!!!]
[Chắc chắn! Anh ấy đã bị cậu mê hoặc đến c.h.ế.t rồi!!]
Khương Đào thở nhẹ một hơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô nói rồi mà! Ăn ngon như này, nhất định là dụ dỗ người hơn là cà chua!
Đoạn Nhạc Nhạc gửi tin nhắn: [Bảo bối, cậu đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, lát nữa đi vào rạp, đàn ông thường sẽ lựa chọn phim kinh dị hoặc là phim tình yêu, khiến cho cảm xúc của hai người được tăng lên, vào lúc này, anh ta có thể sẽ lén nắm tay cậu…]
Dưới đây là hạng mục ghi chú năm trăm từ.
Khương Đào lập tức nghiêm túc cẩn thận học.
Thẩm Chi Diễn cũng không dám nhìn cô nữa, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, cẩn thận lái xe.
Bởi vì hai người đều là người của công chúng, lỡ như bị phát hiện, sợ rằng sẽ xảy ra rất nhiều sóng gió, thế là Thẩm Chi Diễn đặc biệt tìm một rạp chiếu phim tư nhân cao cấp, còn đặt một cốc bắp rang bơ và coca cỡ lớn.
Khương Đào hít một hơi thật sâu, đợi nhân viên phục vụ mở phim đã chọn xong ra cho bọn họ, trong lòng lẩm bẩm phim kinh dị thì phải làm sao, phim tình yêu thì phải làm sao.
Nhưng mà, ai cũng không thể ngờ được rằng.
Nhân viên mở ra bộ phim “Ẩm thực Trung Hoa”.
Khương Đào sững sờ.
Nhạc Nhạc không nói, phim về ẩm thực thì phải làm như thế nào!
Thẩm Chi Diễn cởi cúc trên cùng của cổ áo sơ mi, lấy trái cây và sữa chua đã chuẩn bị từ trước ra cho Khương Đào.
Lại thấy cô rầu rĩ không vui.
Đây là điều mà Thẩm Chi Diễn không ngờ đến.
Anh nghĩ đến sở thích của Khương Đào thế nên đã cố ý bỏ qua phim kinh dị và phim tình yêu theo gợi ý của Chu Chí Lan và Tần Ngộ, chọn phim về ẩm thực Khương Đào nhất định sẽ thích.
Vì sao cô ngược lại không vui?
Ngón tay của Khương Đào lướt trên màn hình điện thoại, muốn hỏi quân sư Nhạc Nhạc.
Bất thình lình Thẩm Chi Diễn đột nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, xoa xoa đỉnh đầu của cô: “Sao thế? Có phải là không thoải mái không?”
Khương Đào ngẩng đầu, đối diện với hai mắt của Thẩm Chi Diễn.
Khoảng cách của hai người vô cùng gần.
Cô thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của tùng tuyết trên người của Thẩm Chi Diễn.
Đây rõ ràng không phải là mùi hương của bất kỳ loại đồ ăn nào mà cô thích, nhưng cô lại cảm thấy mùi hương quanh quẩn trên người của Thẩm Chi Diễn lúc này giống như thật dụ dỗ người.
Cô hít hít mũi, rất muốn chôn vào trong lòng anh, hít một hơi lớn.