Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 374: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Bởi vì nghe nói đồ ăn của nhà hàng này không chỉ ngon mà còn có cảnh đẹp, vô cùng lãng mạn, anh vốn cho rằng Khương Đào sẽ vô cùng vui vẻ, ai ngờ rằng cô vẫn uể oải.

 

Nếu như không phải khẩu vị của cô không hề thay đổi gì, Thẩm Chi Diễn còn hoài nghi cô thực sự sinh bệnh.

 

Nhưng vì sao vậy?

 

Rõ ràng lúc sáng cô lên xe vẫn rất vui vẻ.

 

Lúc ở trong rạp chiếu phim còn luôn làm tổ trong lòng của mình.

 

Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?!

 

Vào lúc Thẩm Chi Diễn lo lắng, Khương Đào cũng rất lo âu.

 

Xong rồi, không hôn được thì phải làm sao!

 

Cô chỉ có thể cố gắng nhớ lại những mưu mẹo mà Đoạn Nhạc Nhạc bảo cho cô.

 

Đột nhiên yếu ớt co rụt bả vai lại: “Hic, hơi lạnh.”

 

Nhưng mà còn chưa đợi đến Thẩm Chi Diễn nói, nhân viên phục vụ vô cùng chu đáo lấy một cái áo choàng, đồng thời còn nhiệt tình quàng lên cho cô: “Khung cảnh chỗ này của chúng tôi tuy là có đẹp nhưng đích thực khá là lạnh, nếu như tiểu thư cảm thấy không thoải mái, có cần chúng tôi pha cho tiểu thư một ly trà gừng đường đỏ không?”

 

Khương Đào: “...”

 

Mê Truyện Dịch

Tuy rằng bị phá hỏng kế hoạch, nhưng trà gừng đường đỏ vẫn phải cần.

 

Cô quấn áo choàng, uống một hớp trà gừng đường đỏ, lại bắt đầu suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.

 

Lạnh đã không thể dùng được rồi.

 

Thế thì chỉ có thể…

 

“Ai ôi! Đầu lưỡi của em bị bỏng rồi.”

 

Cô tủi thân nhìn Thẩm Chi Diễn.

 

Mà nhân viên phục vụ đó lại lần nữa lấy ra một bình xịt, nhiệt tình giới thiệu: “Trà gừng của chúng tôi giữ ở nhiệt độ là 55 độ C, chắc chắn sẽ không bị bỏng, có thể là đầu lưỡi của tiểu thư quá mẫn cảm, đây là bình xịt chuyên dùng để đối phó với loại tình huống này, có cần tôi xịt cho tiểu thư không ạ?”

 

Khương Đào: “...”

 

Thẩm Chi Diễn nhìn dáng vẻ khóc không ra nước mắt đó của Khương Đào, lại nhớ đến các loại hành động trước đó của cô, thì đã hiểu rõ.

 

Anh kiềm chế khóe môi nhếch lên, nói với người nhân viên phục vụ nhiệt tình quá mức đó: “Chúng tôi đã ăn gần xong, muốn nói chuyện riêng, làm phiền rồi.”

 

Các nhân viên phục vụ được đào tạo chuyên nghiệp lập tức cùng đầu bếp và nhạc công đi ra, thậm chí còn săn sóc tắt đèn chính cho bọn họ, chỉ để lại mấy bóng đèn có màu sắc ấm áp ở xung quanh.

 

Thẩm Chi Diễn ngồi ở bên cạnh Khương Đào, ôm cô vào lòng, giọng nói khàn khàn: “Còn lạnh không?”

 

Đầu của Khương Đào rúc trong lòng anh, ồm ồm nói: “Không lạnh nữa.”

 

Thẩm Chi Diễn khẽ cười, lại nói: “Lưỡi bị bỏng à? Để anh xem một chút?”

 

Tuy rằng trước đó biểu hiện của Khương Đào vô cùng dũng cảm, nhưng lúc này từ tận đáy lòng lại nảy sinh ra cảm giác ngại ngùng, cô c.ắ.n môi: “Đã… Đã khỏi rồi.”

 

Cô ngẩng đầu, ánh đèn ấm áp chiếu lên trên mặt cô, trong đôi mắt là hình ảnh phản chiếu của muôn vàn vì sao.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô cứ như vậy nhìn Thẩm Chi Diễn, đặt anh vào dải ngân hà trong mắt.

 

Thẩm Chi Diễn giơ tay, nắm lấy tay cô mười ngón đan vào nhau, lại ôm cô vào trong lòng chặt hơn nữa.

 

Sau đó mới mỉm cười nói: “Nắm tay, ôm, thế sau đó anh có thể hôn em được chưa?”

 

Xác nhận các bước chính xác.

 

Khương Đào nhỏ giọng nói: “Có thể rồi.”

 

Cô còn chưa nói xong, Thẩm Chi Diễn đã hôn lên.

 

Vừa mới bắt đầu anh còn dịu dàng, sau đó thì càng giống như là gió to mưa bão, gần như là muốn rút hết không khí trong lồng n.g.ự.c của Khương Đào vậy.

 

Trước giờ Khương Đào luôn là bên ăn đó, vẫn là lần đầu tiên bị người khác ăn.

 

Không có chút kinh nghiệm gì, đầu óc choáng váng, hoàn toàn bị Thẩm Chi Diễn khống chế tiết tấu.

 

Không biết qua bao lâu.

 

Thẩm Chi Diễn mới dừng lại, khẽ mổ lên cánh môi cô.

 

Giọng nói từ giữa hai đôi môi của hai người phát ra: “Bước tiến này, em có vừa lòng không?”

 

Khương Đào choáng váng, gần như phải dựa vào anh mới không mềm nhũn xuống.

 

Lại vẫn ở trong lúc mơ mơ màng màng mà cố gắng nhớ đến lời dạy bảo của Đoạn Nhạc Nhạc: “Chỉ mỗi hôn môi thôi sao? Còn có trán, mắt, má…Ưm ưm ưm…”

 

Thẩm Chi Diễn khẽ hôn lên cánh môi của cô.

 

Lại để cho Khương Đào nói nữa, anh sẽ điên lên mất.

 

Trên núi gió đêm thổi lành lạnh.

 

Nhưng lại không thể nào dập tắt được ngọn lửa nóng giữa hai người, ngược lại khiến cho bọn họ dựa càng gần hơn.

 

Bữa cơm này ăn mất ba tiếng.

 

Đương nhiên, nghiêm túc mà nói, ăn cơm chỉ có hai tiếng.

 

Lúc hai người rời đi, Thẩm Chi Diễn choàng áo khoác lên người Khương Đào, sau đó lái xe đưa cô quay về nhà.

 

Áo khoác trùm l*n đ*nh đầu của Khương Đào, ở giữa cổ áo tạo thành một khe hở nhỏ, để lộ ra đôi mắt trong suốt của cô.

 

Cô l**m l**m môi, lại cảm thấy hơi đau.

 

Nhất định là do vừa nãy Thẩm Chi Diễn c.ắ.n mạnh quá, ác quá!

 

Điện thoại lại vang lên tiếng tin nhắn.

 

Cô mở ra, phát hiện là Đoạn Nhạc Nhạc gửi tin nhắn đến.

 

[Khương Khương! Tình hình thế nào rồi?]

 

[Khương Khương, vì sao cậu không trả lời mình?]