Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 375: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



[Khương Khương, không phải hai người đã ăn thử trái cấm rồi đấy chứ!!]

 

Khương Đào vẻ mặt mờ mịt.

 

Trái cấm lại là thứ gì?

 

Nghe có vẻ rất ngon.

 

Hơn nữa còn là hai bọn họ dùng, chẳng lẽ cũng giống như cái kiểu thịt kia, thứ đó chỉ có thể cùng ăn với Thẩm Chi Diễn à?

 

Cô từ trong khe hở của cổ áo lén nhìn Thẩm Chi Diễn một cái.

 

Biểu cảm của anh vẫn dịu dàng như bình thường, chỉ là cánh môi đỏ ửng, lộ ra sự tương phản cực gắt giữa cấm d.ụ.c và d*c v*ng.

 

Khương Đào cảm thấy trái tim của mình hơi trống rỗng.

 

Hình như là đói lại hình như không phải.

 

Cô mù mờ gửi tin nhắn cho Đoạn Nhạc Nhạc: [Bọn mình chưa ăn trái cấm gì, chỉ hôn thôi]

 

Đoạn Nhạc Nhạc dường như đang canh điện thoại, trả lời lại rất nhanh: [Không có gì, không có gì, ăn rồi cũng không sao, mọi người đều là người trưởng thành, chỉ cần đeo bao, bảo vệ tốt bản thân là được]

 

Quá nhiều từ không hiểu.

 

Khương Đào quyết định hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: [Trái cấm ăn ngon không?]

 

Trên màn hình không ngừng hiển thị, đối phương đang nhập tin nhắn.

 

Lúc lâu sau, Đoạn Nhạc Nhạc mới trả lời lại: [Nếu như cùng với người mình thích thì sẽ rất ngon]

 

Ồ!

 

Quả nhiên là thứ chỉ có thể cùng ăn với Thẩm Chi Diễn!

 

Khương Đào hiểu rồi.

 

[Cảm ơn Nhạc Nhạc (Thao Thiết b.ắ.n tim)]

 

Thẩm Chi Diễn đưa cô về tận nhà họ Phượng.

 

Hai người xuống xe, nhưng Thẩm Chi Diễn không đưa cô vào trong, chỉ kéo cô đến sau cốp xe, khi cốp xe mở ra, để lộ ra một cốp xe đầy hoa hồng, hoa hồng mềm mại lại rực rỡ như lửa.

 

Khương Đào sững sờ.

 

Đây không phải là bước khi đón cô dùng à?

 

Sao Thẩm Chi Diễn lại chơi kiểu ngược đời như vậy!

 

Thẩm Chi Diễn bị biểu cảm sững sờ của cô chọc cười: “Anh vốn dĩ cảm thấy, so với hoa hồng, có thể một cốp xe đồ ăn vặt càng khiến em vui vẻ hơn. Nhưng trải qua ngày hôm nay, anh đột nhiên hiểu rõ, đồ ăn khiến em vui vẻ, tình yêu cũng có thể.”

 

“Thế nên, đồ ăn sẽ có, tình yêu cũng sẽ có.”

 

Khương Đào nhìn anh, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, dường như nháy mắt lấp đầy trái tim của cô.

 

Hóa ra đồ ăn không thể lấp đầy cái bụng nhưng tình yêu hình như có thể.

 

Cô kiễng gót chân, khẽ hôn lên khóe môi Thẩm Chi Diễn.

 

Sau đó lại bị Thẩm Chi Diễn ôm vào trong lòng lần nữa, lần này, anh quả nhiên là từ trán, mắt, má rồi lại hôn đến trên môi.

 

Anh hôn đến vô cùng dịu dàng lại trân trọng.

 

Dường như đây là bảo vật mà anh mất đi lại tìm được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Khương Đào gần như muốn chìm đắm trong mùi hương tùng tuyết này.

 

Qua một lúc lâu, Thẩm Chi Diễn mới thả cô ra: “Quay về nhà đi.”

 

Khương Đào do dự cọ cọ ngón chân.

 

Thẩm Chi Diễn: “Em còn gì muốn nói với anh à?”

 

Khương Đào nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta hiện tại tính là một cặp rồi đúng không?”

 

Thẩm Chi Diễn cười, giúp cô vén một bên tóc lên: “Đương nhiên.”

 

Khương Đào: “Thế...Chúng ta lúc nào có thể cùng ăn cái kiểu thịt đó?”

 

Nụ cười của Thẩm Chi Diễn cứng đờ.

 

Khương Đào thấy anh không trả lời, nên nôn nóng: “Thế…Trước không ăn thịt, ăn trái cấm trước cũng có thể.”

 

Thẩm Chi Diễn: “...”

 

Thật là mạng cũng đều cho em!

 

Thẩm Chi Diễn cảm thấy bản thân rất cần phải dạy bảo Khương Đào một chút, giữa bạn trai và bạn gái có vài lời không thể tùy tiện nói ra, rất dễ xảy ra mạng người.

 

Nhưng mà còn chưa đợi đến lúc anh mở miệng, bên cạnh đã có tiếng kinh ngạc của Phượng Huyền: “Hai người…Đang làm cái gì vậy?!”

 

Hai người đồng thời nhìn sang chỗ phát ra tiếng nói.

 

Phượng Huyền lập tức kinh sợ, im lặng từ chỗ cửa sổ sát đất lại quay trở về phòng.

 

Nhưng mà không khí bị anh ta phá vỡ, hai người cũng khó có thể tạo lại được.

Mê Truyện Dịch

 

Khương Đào luyến tiếc vẫy tay: “Bye bye.”

 

“Bye bye.” Thẩm Chi Diễn nhìn cô, hận không thể thu nhỏ cô lại giống như mô hình người, để vào trong túi mang về nhà, nhưng anh vẫn phải kiềm chế: “Ngày mai gặp lại.”

 

Lúc này Khương Đào mới nhớ ra ngày mai bọn họ phải chụp tạo hình của phim “Quỷ núi”.

 

Lập tức vui vẻ lên: “Được! Mai gặp lại.”

 

Thẩm Chi Diễn nhìn bóng lưng biến mất vào trong cửa của cô, mới thở nhẹ một hơi, quay người lên xe.

 

Lúc Khương Đào cởi giày, Phượng Huyền ở bên cạnh nhìn chằm chằm.

 

Má đỏ ửng, môi hơi sưng sưng, còn có đôi mắt như vừa rửa qua nước vậy này.

 

Cho dù Phượng Huyền chỉ là một con chim độc thân, cũng hiểu rất rõ xảy ra chuyện gì.

 

Tiên tôn đúng là cầm thú!!

 

Trong lòng anh ta chua xót nghĩ.

 

Trải qua đoạn thời gian ở chung này, anh ta đã dần dần coi Khương Đào như em gái mà đối xử, ai biết được người anh trai này còn chưa làm đã nghiền được mấy ngày thì em gái đã bị tiên tôn cướp đi rồi.

 

Khương Đào đổi giày, chào hỏi với Phượng Huyền, sau đó tràn đầy sức sống quay trở về phòng.

 

Phượng Huyền càng thêm chua xót.

 

Lúc này, điện thoại của anh kêu lên.

 

Anh mất hồn mất vía nhận điện thoại, đối phương hỏi: “Sếp Phượng, cái nghiên cứu đồ trang điểm ăn được kia vẫn tiếp tục đầu tư à?”