Mọi người chuẩn bị ổn thỏa.
Mạnh Gia Từ kêu “Action”, hai nhân viên dây cáp bắt đầu dùng sức, ai ngờ đầu kia dây cáp không truyền tới bất cứ trọng lượng nào, Khương Đào cũng đã nhẹ nhàng nhảy lên cây.
Cô ngồi xổm trên cành cây, một tay đỡ thân cây, ánh mắt nhìn về phương xa.
Kỳ thật, cảnh này không tính là xa lạ đối với cô.
Lúc trước Lương Thực Dự Trữ rời đi cũng chính là như vậy.
Anh không nói cho cô anh đi làm gì, chỉ nói xong việc sẽ trở về.
Trong lòng cô bất an, không muốn anh đi nhưng không cản được anh, chỉ có thể làm loạn núi Thương Lan, chẳng sợ anh tức giận, kể cả anh ở lại đ.á.n.h cô cũng được.
Nhưng Lương Thực Dữ Trữ chỉ mỉm cười bất đắc dĩ, vạch trần mấy trò trẻ con của cô, sau đó rời đi không quay đầu lại.
Khi đó Khương Đào cũng đi theo anh như vậy, trơ mắt nhìn anh rời khỏi núi Thương Lan.
Cô vẫn nhớ rõ lời hứa của anh, nhưng cuối cùng anh không trở về.
Cô quên mất bây giờ mình đang đóng phim.
Giống như cô đang quay lại ngày đó trên núi Thương Lan.
Cô ngẩn người nhìn bóng hình không tồn tại ở phía trước, biểu cảm cực kỳ phức tạp, mờ mịt, không những thế còn có chút ấm ức khi bị bỏ rơi.
Cô muốn kêu tên anh, nhưng cô biết dù có gọi thì anh cũng sẽ không đáp lại.
Lương Thực Dự Trữ nhìn thì dịu dàng nhưng thật ra rất kiên định, khi anh đã hạ quyết tâm thì không ai có thể thay đổi được.
Nhưng anh đã hứa với cô anh sẽ trở về.
Chuyện anh đã hứa, trước nay anh đều làm được, cô vốn tưởng rằng lần này cũng vậy, một ngày nào đó anh sẽ xuất hiện sau lưng cô khi cô định nhặt trứng chim ăn, hoặc là đột nhiên xuất hiện gõ đầu cô lúc cô đang ch** n**c miếng vì nhìn thấy của ngon vật lạ nào đó.
Cô vẫn luôn có niềm tin vững chắc như vậy.
Không ngờ, đây lại là lần thất hứa duy nhất của anh.
Ánh mắt cô dần tối lại, trở nên thất thần.
“Cắt!”
Giọng nói của Mạnh Gia Từ khiến cô bừng tỉnh.
Lúc này cô mới nhận ra mình đang ở phim trường chứ không phải núi Thương Lan.
Cô nhảy xuống, đi đến trước mặt Mạnh Gia Từ.
Mê Truyện Dịch
Mạnh Gia Từ ho nhẹ một tiếng: “Khương Khương, biểu hiện trong cảnh quay vừa rồi của cô rất xuất sắc, cảm xúc rất có trình tự, nhưng quá phong phú, lúc này A Hành mới nếm thử hương vị tình yêu, cảm xúc không có nhiều trình tự như vậy, chỉ là đơn thuần mờ mịt…”
Khương Đào còn chưa hoàn toàn bước ra khỏi cảm xúc, hơi thất thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mà Thẩm Chi Diễn vẫn luôn ở bên cạnh lại cảm thấy trái tim mình giống như bị xé nát.
Anh vốn tưởng rằng, sau khi anh rời đi, Khương Đào vẫn luôn bị anh quản thúc sẽ vui mừng, rốt cuộc cô có thể tự do tự tại ăn cái này cái kia, lại không ngờ cô lại như vậy.
Cả đời này anh không thẹn với thế gian, không thẹn với chúng sinh, duy chỉ áy náy với Khương Đào.
Anh hứa với cô rằng anh sẽ về, cuối cùng lại thất hứa.
Tựa như có vô số mảnh ký ức nhỏ ở nơi sâu nhất trong trí nhớ dần dần hiện lên, giống như bệnh kén ăn đang không ngừng chuyển biến tốt, tạo thành điều gì đó.
Thẩm Chi Diễn xoa xoa trán, ánh mắt anh lại nhìn về phía Khương Đào lần nữa.
Cảnh vừa rồi cần phải quay lại.
Cô lại nhảy lên trên cây, lúc này đây trong mắt cô không còn nhiều cảm xúc phức tạp, chỉ có ánh mắt vô hồn thuần túy.
Chỉ là Thẩm Chi Diễn vẫn thấy được một chút cô đơn ẩn trong đó.
Tim anh lại nhói đau.
Mạnh Gia Từ hài lòng tuyên bố cảnh này được thông qua.
Lại quay thêm hai cảnh mới đến lượt Thẩm Chi Diễn.
Anh đứng dưới tán cây, chạy hướng ra khỏi núi.
Anh nhìn lại về hướng xa xa, cũng không thấy A Hành ở phía sau mình, cho rằng cô không quan tâm mình, giận dỗi chạy đi.
Anh lại không biết, A Hành vẫn luôn ở trên cây cách anh không xa, nhìn anh do dự, lại nhìn anh cuối cùng lựa chọn rời đi.
Thẩm Chi Diễn đứng vào vị trí.
Mạnh Gia Từ nói với anh: “Anh Thẩm, chút nữa anh nhìn lại phía sau một chút rồi chạy ra ngoài, đoạn này rất đơn giản.”
Thẩm Chi Diễn gật đầu.
Sau khi Mạnh Gia Từ hô “action”, anh chạy hai bước, ngừng lại, bối rối nhìn lại phía sau, đằng sau là rừng rậm không một bóng người, đáy mắt anh hiện ra chút bi thương cùng không cam tâm, nhưng khi anh đã có thể quay đầu lại, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại ngẩng đầu lên nhìn về cái cây ở bên cạnh.
Cùng Khương Đào bốn mắt nhìn nhau.
Khương Đào cũng ngẩn người, sau đó khuôn mặt hiện lên vẻ nghi hoặc nhàn nhạt.
Mạnh Gia Từ: “Cắt!”
Thẩm Chi Diễn lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện ra vậy mà mình lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.
“Xin lỗi, là lỗi của tôi.”
Mạnh Gia Từ nghe qua tình hình cơ thể của Thẩm Chi Diễn, hơi chần chờ nói: “Anh Thẩm, nếu cơ thể anh không khỏe, có thể nghỉ ngơi một chút rồi hẵng quay.”
“Tôi không sao.” Thẩm Chi Diễn từ chối anh ấy, “Quay lại lần nữa đi.”