Lần thứ hai, Thẩm Chi Diễn phát huy hơn bình thường rất nhiều.
Tai nạn lần này của anh không khiến cho người khác tò mò, dù sao con người cũng không phải máy móc, kể cả là Thẩm Chi Diễn, có phát huy thất thường cũng không sao.
Chỉ có Thẩm Chi Diễn biết, ký ức của anh đang từ từ khôi phục lại.
Thời điểm “Trở về” không còn xa nữa rồi.
Ngày hôm sau, hai người quay cảnh gặp lại kia.
Khương Đào cần hóa trang vết thương trên chân.
Vì thời gian trang điểm rất lâu nên cô phải dậy từ sớm.
Cô đặt chân ở trên ghế, tùy ý để chuyên viên trang điểm bôi đồ lên mặt, cô hơi gục đầu xuống, rõ ràng là ngủ không đủ giấc.
Đúng lúc này cánh cửa được đẩy ra, Thẩm Chi Diễn cầm theo một túi bánh bao nhỏ đi vào.
Khương Đào lập tức tỉnh táo.
“Anh mua cho em sao?”
Thẩm Chi Diễn cười nói: “Đúng vậy.”
Trợ lý phía sau anh cũng cầm theo túi bánh bao nhỏ phát cho nhân viên.
Thẩm Chi Diễn đứng bên cạnh Khương Đào, nghiêm túc đút cho cô ăn.
Khương Đào vừa hạnh phúc ăn, vừa nói: “Sao anh dậy sớm như vậy, rõ ràng có thể ngủ thêm mấy giấc nữa cơ mà!”
Thẩm Chi Diễn cười nói: “Là ai tối qua nhắn tin cho anh, nói ngày hôm sau muốn ăn bánh bao?”
Khương Đào ho nhẹ một tiếng, làm bộ không có chuyện gì xảy ra, nói thầm: “Nhạc Nhạc dạy em, cô ấy nói phải thường xuyên đưa ra một số yêu cầu nhỏ mà đáng yêu khiến bạn trai thấy được tầm quan trọng của anh ấy…”
Thẩm Chi Diễn: “…”
Nếu là chuyên gia tình yêu Đoạn Nhạc Nhạc đề nghị, vậy thì vẫn nên tạm thời nghe đi.
Phần trang điểm mất hơn hai tiếng.
Sau khi trang điểm xong, trời cũng đã sáng hoàn toàn.
Bên ngoài đã được sắp xếp xong, chỉ chờ quay.
Mạnh Gia Từ nghiêm túc nói: “Cảnh quay hôm nay của chúng ta là phần gặp lại nhau của Lộ Kỳ và A Hành. Tình yêu của Lộ Kỳ đối với A Hành đã vượt qua khát vọng trở về cuộc sống bình thường của anh, lúc đầu anh vui sướng nhưng khi nhìn thấy vết bỏng rát trên chân cô, anh mới nhận ra A Hành vì anh rời khỏi núi, trong nháy mắt cảm xúc của anh cực kỳ phức tạp…”
Hai người liên tục gật đầu.
Lại đơn giản diễn thử một lần, lúc này mới chính thức bắt đầu quay.
Thẩm Chi Diễn nhắm mắt lại, nháy mắt khiến chính mình nhập vai diễn Lộ Kỳ.
Anh không màng tất cả chạy vào trong rừng, khoảnh khắc nhìn thấy A Hành, trong mắt anh chứa đầy niềm vui cùng nhớ nhung, anh chạy về phía A Hành vài bước, muốn kêu tên cô, lại không biết mở miệng như thế nào.
Cho đến khi anh cúi đầu xuống, nhìn những vết bỏng trên chân cô.
A Hành sẽ không bị thương khi ở trong núi, chỉ khi cô rời khỏi ngọn núi này mới có thể chịu thương tổn như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh gần như hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
Anh quỳ một gối xuống, muốn đụng vào nhưng lại sợ cô đau, vừa đau lòng vừa vui vẻ: “Em… em đi tìm anh đúng không? Em cũng không hoàn toàn không thích anh, đúng không?”
A Hành nhíu mày: “Thích là gì?”
Lộ Kỳ sửng sốt một chút, lập tức lộ ra nụ cười bất lực lại thoải mái, “Được rồi, em không cần biết, anh biết là được.”
Anh đứng dậy, khuôn mặt lộ ra nụ cười tươi nhàn nhạt, giống như khi anh mới gặp A Hành vậy.
“Anh hứa sẽ mãi ở bên em, anh sẽ không thất hứa.”
Nhưng Khương Đào lại không lập tức nói tiếp được lời thoại.
Cô ngẩn ngơ nhìn Thẩm Chi Diễn.
Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn chờ đợi một câu này.
Đây là điều mà cô vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Chỉ là trước nay cô không nghĩ tới, nếu anh thật sự nói ra câu này, mình sẽ trả lời như thế nào?
Nhưng không phải là tiếng “Ừm” mờ nhạt của A Hành.
“Cắt!”
Mạnh Gia Từ đứng lên, “Khương Khương, có phải cô quên thoại hay không?”
Khương Đào còn chưa lấy lại tinh thần.
Mạnh Gia Từ thật sự cho rằng cô quên thoại: “Hay là hai người thử thoại một lần nữa?”
Thẩm Chi Diễn kéo Khương Đào qua một bên, quan tâm dò hỏi cô: “Là cảm xúc không thích hợp sao?”
Khương Đào thẫn thờ lên tiếng.
Thẩm Chi Diễn: “Không sao, anh luyện cùng em.”
Anh nói xong, đọc lại lời thoại, đến khi anh nói câu “Anh hứa sẽ mãi luôn ở bên em, anh sẽ không thất hứa.”
Khương Đào: “Dừng một chút, đọc lại lần nữa đi.”
Tuy Thẩm Chi Diễn khó hiểu nhưng cũng nghe theo.
Mê Truyện Dịch
Khương Đào: “Anh lại đọc thêm một lần nữa đi.”
Anh nhìn vẻ ngẩn ngơ trên khuôn mặt cô, dường như nhận ra điều gì đó.
Anh cúi đầu xuống, nhìn vào hai mắt Khương Đào, nói rõ từng từ từng chữ: “Anh sẽ mãi ở bên em, anh sẽ không thất hứa.”
Hai mắt Khương Đào nhìn anh không chớp, cô cười rộ lên: “Ừm, em tin anh.”
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Thẩm Chi Diễn bỗng nhiên như bị khuấy động, những mảnh ký ức đều bay ra, lượng tin tức khổng lồ mạnh mẽ đ.á.n.h vào đại não, khiến anh không có cách nào chứa được.
Mà một giây trước khi anh mất đi ý thức, anh chỉ nghe thấy Khương Đào hô to: “Thẩm Chi Diễn!”
Vào lúc anh mở to hai mắt ra lần nữa, anh phát hiện mình đứng ở trong một khoảng không.