Côn còn có thể hóa Bằng, cho nên cô vẫn luôn tò mò, có phải Côn vừa có vị của cá vừa có vị của chim hay không.
Nhưng Côn làm thượng cổ dị thú, lại được dưỡng ở núi Thương Lan nhiều năm, chắc chắn một Thao Thiết nhỏ bé như cô không thể gặm được.
Huống chi, Côn đã sớm sinh ra lý trí, Lương Thực Dự Trữ chắc chắn sẽ không cho cô ăn.
Vì thế cô chỉ có thể thừa dịp Lương Thực Dự Trữ rời khỏi núi Thương Lan để ăn vụng, bởi vì bề ngoài của Côn quá cứng, cô thậm chí còn nghĩ ra một cách tuyệt diệu, đó chính là vào bụng nó, bắt đầu ăn từ trong ra ngoài.
Dưới sự khiêu khích không ngừng, Côn rất tức giận mà hiện lên khỏi hồ, hơn nữa vừa mở miệng là nuốt cô vào.
Khương Đào hưng phấn nhắm ngay yết hầu nó mà phóng vào, lúc cô sắp bị nuốt, cổ cô có một lực mạnh tác động, túm cô ra khỏi yết hầu Côn.
Sau đó cô nghe thấy giọng nói lạnh băng chưa từng có của Lương Thực Dự Trữ: “Không được làm nàng bị thương!”
Tuy rằng Côn phẫn nộ nhưng vẫn biết chủ nhân chân chính của núi Thương Lan là ai, chỉ có thể ấm ức lặn xuống.
Cô bị Lương Thực Dự Trữ xách thẳng về đỉnh núi.
Khi đó cô còn không biết thiếu chút nữa cái mạng nhỏ này của cô không còn, đã vậy còn tức giận Lương Thực Dự Trữ phá hỏng bữa trưa của cô, muốn c.ắ.n anh mà c.ắ.n không nổi, tránh cũng không tránh được, chỉ có thể phát huy công dụng thứ hai của cái miệng – mắng người.
Chỉ là cô không có nhiều từ c.h.ử.i mắng, mắng tới mắng lui, không làm Lương Thực Dự Trữ động lông mày, ngược lại còn để mình nói đến miệng khô lưỡi khô.
Khi tới đỉnh núi, cô muốn trốn đi, lại bị Lương Thực Dự Trữ trực tiếp dùng dây thừng cột vào cây, còn dán một cái phong ấn.
Lát sau anh đi ra khỏi phòng.
Không bao lâu sau, bên trong tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Mê Truyện Dịch
Khương Đào không sợ bị đánh, không sợ bị mắng, chỉ sợ gặp phải cảnh ngửi được mà không ăn được, gấp đến nỗi mặt đỏ lên, muốn thoát khỏi phong ấn.
Chỉ là phong ấn của Tiên Tôn sao có thể dễ thoát đến thế, cô dùng hết sức bình sinh để thoát mà cũng không thể lay động phong ấn chút nào.
Lúc này anh bưng một nồi canh vào, nước canh thơm ngon, là mùi vị mà Khương Đào chưa từng thử qua.
Nhưng đối phương lại không có ý định cho cô ăn, ngược lại còn từ từ múc cho mình một chén, chậm rãi uống.
Mỹ vị vào đầu, Khương Đào không kiên trì được bao lâu, rất nhanh đã không còn liêm sỉ xin tha.
Sau đó, các lệnh cấm khiến người giận sôi được ký kết.
Hiện tại hồi tưởng lại, đều là lịch sử đen tối của cô!
[!!Sao sắc mặt Khương Khương càng ngày càng khó coi vậy!]
[Anh Thẩm sao lại thế này! Lịch sử yêu đương đẹp đẽ đâu rồi?]
Khương Đào nghiêm mặt đi tới cái bàn cách hồ Kính không xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên bàn có một bát canh, cực giống bát canh ngày hôm đó, tuy rằng không có kỳ hoa dị thảo, hương vị cũng kém hơn, nhưng mùi thì không kém.
Được rồi, mỹ thực quả là không sai.
Khương Đào yên lặng uống bát canh.
Sau khi uống xong, tâm tình cô lại bình tĩnh trở lại lần nữa.
Nếu Thẩm Chi Diễn mà lôi chuyện lịch sử đen tối của cô ra nữa thì cô sẽ không để ý anh ba ngày tới!!
Cũng may lần này, EQ của Thẩm Chi Diễn cuối cùng cũng trở bề.
Lần đầu tiên ra ngoài chơi.
Lần đầu tiên ăn tết.
Lần đầu tiên đi ngắm cảnh.
…
Lúc này Khương Đào mới ý thức được, vậy mà cô và Khương Đào có nhiều lần đầu tiên như vậy.
Mỗi một tờ giấy đều gợi nhớ đến những hồi ức mà cô đã lãng quên, cho dù là chuyện bé nhỏ không đáng kể, vậy mà Thẩm Chi Diễn cũng nhớ rõ.
Dường như anh thích cô sớm hơn cô nghĩ.
[Ngọt quá đi! Hóa ra Khương Khương và anh Thẩm có nhiều hồi ức như vậy sao?]
[Tôi nói rồi mà, sao hai người xa lạ có thể có độ xứng đôi 93% chứ!!]
[Hóa ra những việc nho nhỏ này kết thành CP Sinh Khương hôm nay chúng ta thấy! Hu hu hu quá đẹp!]
[Tôi lại tin vào tình yêu rồi!]
Ký ức của Khương Đào và Thẩm Chi Diễn trải dài từ núi Thương Lan cho đến thế giới nhỏ này.
Cho đến khi cô cầm lấy tờ giấy cuối cùng – đi lên phía trước, ở thế giới này, chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy ở cuối đường, Thẩm Chi Diễn đang mỉm cười nhìn cô.
Và đằng sau anh là một ngôi nhà cổ tích nhỏ làm bằng kẹo và socola, được bảo vệ bằng pha lê.
Cô chạy tới nhào vào vòng tay anh, bên tai nghe thấy anh nói: “Rất vui khi gặp được em, Khương Khương.”
Căn nhà nhỏ được đặt trong tủ pha lê, vách tường được làm từ kẹo với nhiều màu sắc khác nhau, như là bên trong khối pha lê trong suốt có những màu sắc rực rỡ, ánh sáng chiếu xuyên vào trong, cũng biến thành màu sắc rực rỡ, bên ngoài còn dùng kẹo mềm trang trí trông rất đáng yêu.
Nóc nhà còn được trùm một lớp kẹo bông gòn, thoạt nhìn trông vừa nhẹ nhàng uyển chuyển lại mềm mại, còn tất cả đồ đạc trong phòng đều là kẹo, ví dụ như sofa làm từ kẹp mềm, đèn bàn làm từ kẹo que, socola làm bàn và giường, thậm chí còn có một bức ảnh của Khương Đào được làm từ kẹo dẻo ở đầu giường.