Bốn người và Kiều Thi Thi lên hai phi cơ khác nhau, cùng với quạt gió lớn tiếng gầm rú, phi cơ bay lên, hướng về phía hòn đảo nhỏ giữa biển.
Từ trên phi cơ nhìn xuống, có thể nhìn thấy một đại dương xanh thẳm, cùng với các hòn đảo nhỏ điểm xuyết trên biển giống như các ngôi sao.
Mà mục đích của bọn họ là hòn đảo nhỏ có hình dạng giống như hai trái tim kề nhau.
Phi cơ hạ xuống, xuất hiện trước mặt mọi người là một hòn đảo tươi xanh, mà trước mắt các cô là một lối đi được trải hoa hồng, ven đường cũng đều là các kiểu trang trí tượng trưng cho tình yêu, vừa lãng mạn vừa mộng ảo.
Bốn cô gái này đều rất rung động.
Kiều Thi Thi giới thiệu nói: “Hòn đảo này tên là đảo Cupid, tương truyền nếu thần tình yêu Cupid một mũi tên b.ắ.n trúng hai trái tim, bọn họ sẽ yêu nhau, hòn đảo này được tạo nên từ một cặp đôi yêu nhau chân thành.”
“Đây là một hòn đảo tư nhân nhỏ, chủ hòn đảo cho chúng ta mượn để quay chụp, cũng không phải cho mượn không, anh ấy nói, cần phải chứng minh mọi người là cặp đôi chân chính mới được.”
Cô ấy nói xong, lấy bốn phong thư có hình ảnh của bốn cặp đôi, nói: “Đây là bản đồ, phía trên sẽ có ghi chú cho mọi người, mọi người hãy căn cứ vào đó, từng bước đến địa điểm là có thể nhìn thấy bạn trai và quà tặng!”
Bốn người ngây thơ nhận bản đồ thuộc về chính mình.
Khi mở ra mới phát hiện hòn đảo này cũng không nhỏ.
Đoạn Nhạc Nhạc xuất phát đầu tiên, theo sau là Tô Noãn, Tang Linh, tại chỗ chỉ còn lại Khương Đào.
Bản đồ Khương Đào có một tờ giấy, phía trên là chữ viết thanh mảnh của Thẩm Chi Diễn – Còn nhớ nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên không?
Khương Đào nhớ rõ, cô và Thẩm Chi Diễn gặp nhau lần đầu ở hội sở Vân Gian.
Chỉ là cô cau mày tìm kiếm trên bản đồ, nhưng không tìm thấy bất kỳ địa danh nào liên quan đến hội sở Vân Gian.
Khán giả thấy cô mãi không nhúc nhích, cũng thấy kỳ quái.
[Khương Khương làm sao vậy? Là không nhớ được gặp anh Thẩm ở đâu sao?]
[Chắc là không đâu, với diện mạo này của anh Thẩm, nhìn một lần có thể sẽ quên sao?]
[Cái này, cũng không phải không thể, nếu là ăn Khương Khương có lẽ thấy một lần là có thể nhớ kỹ, nhưng nếu là người thì có lẽ rất khó…]
Khương Đào muốn đi hỏi Kiều Thi Thi là chuyện như thế nào, lại đột nhiên phản ứng lại, có lẽ Thẩm Chi Diễn không nói tới nơi đó mà là núi Thương Lan!
Nhưng nếu là núi Thương Lan thì trên bản đồ cũng không có địa danh như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô cau mày suy tư, ánh mắt vẫn luôn băn khoăn nhìn bản đồ, cuối cùng dừng ở địa danh “hồ Kính”.
Trên núi Thương Lan cũng có một cái hồ, hình như cũng tên thế này.
Khương Đào bán tín bán nghi đi đến nơi đó.
Quả nhiên ở trước ghế gần hồ Kính, có một tờ giấy quen thuộc.
Mặt hồ rất trong, Khương Đào nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên hồ, dường như cô đã quay về núi Thương Lan trong nháy mắt.
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ của mình, nhịn không được nhìn một lúc lâu rồi mới đi săn.
Nhưng hiện tại ngẫm lại, núi Thương Lan hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của Lương Thực Dự Trữ, sao anh có thể không biết khi cô phá kết giới xông vào được?
Tưởng tượng đến hình ảnh bản thân làm dáng õng ẹo trước hồ Kính, đều bị anh nhìn thấy, Khương Đào liền cảm thấy mặt mình đỏ lên như sắp cháy.
Tuy rằng không có bất kỳ ai biết, nhưng cô cảm thấy thế này là xấu hổ muốn c.h.ế.t.
[Biểu cảm của Khương Khương là sao vậy, tại sao lại trở nên nghiêm túc thế?]
[Vậy là lần đầu tiên gặp nhau là ở bên hồ hả? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, tại sao vẻ mặt của Khương Khương lại kỳ quái như vậy?]
Lúc này Thẩm Chi Diễn đang nhìn Khương Đào qua màn hình cũng nhận ra điều đó, ảo não xoa nhẹ trán, lộ ra nụ cười khổ.
Khi anh đến, chỉ nhìn thấy Khương Đào đang soi mình với hồ Kính, sau đó anh rời đi, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ là không ngừng soi rồi.
Khương Đào vội vàng rời khỏi hồ Kính, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm từ từ bình tĩnh trở lại, mở tờ giấy tiếp theo ra.
- Bữa cơm đầu tiên chúng ta ăn cùng nhau.
Kỳ thật ký ức này ở trong đầu Khương Đào rất xa, chỉ là bị tờ giấy của Thẩm Chi Diễn như vậy nhắc nhở, đoạn ký ức này mới từ từ thức tỉnh.
Lương Thực Dự Trữ không cần đồ ăn.
Cho nên ngay từ đầu chỉ có Khương Đào ăn một mình, kỳ hoa dị thảo và linh thú trên núi Thương Lan cực kỳ nhiều.
Mê Truyện Dịch
Ngay từ đầu Khương Đào rất vui sướng sống từng ngày, chỉ là một thời gian dài sau đó, cô hơi ghét mấy đồ quen thuộc, nhìn trúng vua Côn (*) ngủ say dưới đáy hồ Kính.
(*)Côn Bằng có phần thân hình to lớn giống loài cá voi xám, hai vây bên hông to khỏe, đủ sức nâng toàn thân bay lượn trên không trung. Côn là hình dạng khi bơi dưới nước, Bằng là hình dạng khi bay trên trời.