Đây không phải đang công khai đ.á.n.h vào mặt anh ta sao?
Mắt ch.ó coi thường người!!
Dương Trinh phát cuồng trong bất lực một hồi. Lúc này Nhạc Hủy đi tới: “Anh Dương.”
“Chuyện gì?”
Nhạc Hủy làm như không nghe ra sự lãnh đạm trong giọng nói anh ta, cố ý hỏi: “Anh Dương, anh quay quảng cáo cho nhà tài trợ nào vậy?”
Dương Trinh: “...”
Đúng là hết chuyện để nói.
Anh ta không kiên nhẫn trả lời: “Không có quay.”
Mê Truyện Dịch
“Sao anh lại không có được chứ?” Nhạc Hủy kinh ngạc nói.
“Em là một người mới, không có thì thôi. Nhưng anh Dương đã đi diễn nhiều năm như vậy, địa vị trong giới vẫn còn đó, vậy cũng quá...”
Nhạc Hủy làm như lỡ lời, bụm miệng lại: “Thật xin lỗi nha anh Dương. Em không có cố ý, chỉ là em quá kinh ngạc thôi.”
Những lời này của cô ta như từng thanh đao đ.â.m vào trái tim Dương Trinh.
Nhưng lúc này anh ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: “Không sao.”
“Thật ra thì loại chuyện này cũng không thể trách anh Dương được.”
“Nếu lúc ấy Khương Đào chia quà vặt cho chúng ta, không phải sẽ chẳng có chuyện gì rồi sao? Cô ta còn có thể kiếm được danh tiếng.”
“Em thấy cô ta cố ý làm vậy. Ngày trước Khương Đào là cô bé vô hình, bị bôi đen khắp nơi. Bây giờ hình tượng ăn hàng của cô ta nổi biết bao nhiêu, không phải là xoay người trong phút chốc sao?”
Dương Trinh nghe vậy, lòng lại nổi nóng.
Nhạc Hủy cố làm ra vẻ lo âu: “Em thì không việc gì, sau này thấy không xong thì vẫn có thể trở về làm người nổi tiếng trên mạng. Nhưng đối với anh Dương thì danh tiếng quan trọng như vậy... Ối, có phải em lại lỡ lời rồi không?”
Huyệt thái dương của Dương Trinh đau đến nỗi giật giật, cảm xúc không ổn định nói: “Thân thể tôi không thoải mái, về nghỉ trước.”
“Được ạ, anh Dương đi thong thả.”
Chờ Dương Trinh rời khỏi, Nhạc Hủy ghen tỵ liếc Khương Đào một cái rồi cũng đi theo.
********
Hôm sau là ngày quay chính thức.
Tập đầu tiên nổi như cồn khiến đạo diễn Trâu khôi phục lòng tin.
Vì vậy, khi các vị khách mời nhìn thấy ông, phát hiện tinh thần ông phấn chấn, mặt mũi hồng hào, nhưng mái đầu lại ngày càng thưa thớt.
Các vị khách mời nhìn thấy nụ cười mang đầy năng lượng đáng sợ trên môi ông, toàn bộ đều lùi lại một bước.
Đạo diễn Trâu khẽ ho một tiếng: “Nội dung nhiệm vụ hôm nay của chúng ta là...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cuộc chiến giành điểm cá nhân!”
“Tổ đạo diễn đã chọn ra tổng cộng ba mươi người dân trong trấn, mỗi người dân được quy định số điểm khác nhau. Các bạn không thể hỏi bọn họ có điểm hay không, mà phải thông qua nỗ lực của chính mình làm bọn họ cảm động, khiến bọn họ chủ động cho các bạn điểm. Nếu phạm quy, số điểm lấy được từ lần đó sẽ bị hủy bỏ.”
“Dĩ nhiên, tổ tiết mục của chúng tôi cũng sẽ cho các bạn manh mối. Các bạn có thể lần theo manh mối đó mà tìm những người dân có điểm.”
“Thời gian thực hiện nhiệm vụ là một ngày. Cuối cùng, người có số điểm cao nhất sẽ được thưởng thức buổi tiệc hoành tráng vào tối nay!”
“Nhắc nhở hữu nghị, vì bữa tiệc hoành tráng tối nay mà tổ tiếc mục đã chơi khô máu! Tuyệt đối cực kỳ hoành tráng!!”
Tất cả mọi người đều vô thức nhìn về phía Khương Đào.
Lúc này cô đã nắm chặt nắm đấm, lộ ra khí thế nhất định phải giành lấy cho bằng được.
Đạo diễn Trâu: Ổn!
Những khách mời khác cũng đã sẵn sàng ra trận.
Dẫu sao bây giờ “Thôn Trang Của Chúng Ta” cũng đang hot, ai mà không muốn lợi dụng cơ hội này leo lên.
Bọn họ đã quay hai tập, đối với tình huống của trấn Thanh Khê cũng hiểu biết đôi chút.
Vì vậy, sau khi đạo diễn Trâu nói bắt đầu, tất cả mọi người đều xông ra ngoài.
Hai người Đổng Hiển Hoành và Dương Trinh dẫn đầu, một người đi đến trường tiểu học của trấn, một người thì đi đến siêu thị.
Hai chỗ này là nơi tụ tập nhiều người nhất của trấn. Dựa theo xác suất, trong đó hẳn có người giữ điểm số.
Thịnh Hi Bạch do dự một chút, cuối cùng cũng không đi đến hai địa điểm hấp dẫn kia mà xoay người đi tới nhà của những hộ dân ven đường.
Chỉ còn lại ba cô gái.
Đường Ngữ Hạ nóng lòng muốn thử, “Khương Khương, tớ muốn tới trường tiểu học nhìn xem. Cậu thì sao?”
Khương Đào chuyển động mắt. Ánh mắt rơi vào tờ giấy tuyển nhân viên được dán ngoài cửa của một cửa hàng.
[ Tiệm chúng tôi cần thuê một nhân viên thân thể cường tráng, có thể chịu khó chịu khổ, bao ăn bao ở, đãi ngộ cực tốt!]
Hai chữ “Bao ăn” đã đ.á.n.h sâu vào thần kinh của cô.
Mặc dù bữa tiệc hoành tráng cũng rất hấp dẫn, nhưng đối với Thao Thiết mà nói, hai chữ “Bao ăn” lại có sức quyến rũ vô hạn.
Cô xé tấm tờ giấy xuống, quyết đoán nói: “Tôi đi làm thuê!”
Đường Ngữ Hạ: “???”
Khương Đào cầm tờ giấy kia bước vào.
Đường Ngữ Hạ rất yên tâm với năng lực của Khương Đào. Cô nàng nói câu buổi tối gặp rồi cũng vội vàng chạy đến trường tiểu học.
Trong ba người, chỉ có Nhạc Hủy không ra quyết định.