Cô ta lộ vẻ mặt lo âu, hướng về phía ống kính nói: “Khương Khương có vẻ không tích cực làm nhiệm vụ như trước đây. Tôi lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với cô ấy hay không? Vậy nên trước tiên tôi sẽ đi nhìn cô ấy một cái rồi tính tiếp.”
Sau đó, Nhạc Hủy theo Khương Đào vào quán ăn.
Đây là quán ăn lớn nhất trên trấn, thôn kế bên có ma chay cưới hỏi gì đều tới đây bày tiệc.
Chỉ là lúc này trong quán trống trơn, Khương Đào kêu nửa ngày mới thấy bà chủ mặc tạp dề chạy ra.
Thấy trước mặt là một cô gái nhỏ đẹp tựa tiên nữ, cùng với người quay phim sau lưng cô, bà chủ rõ ràng có chút cẩn trọng, “Xin... xin hỏi, có chuyện gì không?”
Khương Đào lấy giấy tuyển người ra, “Các người đang tuyển nhân viên sao?”
Mê Truyện Dịch
Bà chủ: “À... đúng vậy.”
Khương Đào chỉ chỉ vào mình, “Bà cảm thấy tôi thế nào?”
Bà chủ sửng sốt: “Cái gì?!”
Khương Đào nói lại lần nữa.
Bà chủ lắc đầu: “Tôi đúng là muốn tuyển nhân viên nhưng công việc này thật sự rất mệt. Cô gái nhỏ như cô không làm được đâu.”
Khương Đào không phục, “Tôi còn chưa làm thử, sao bà biết là tôi làm không được?”
Bà chủ bị cô dây dưa mãi, không còn cách nào đành phải nói: “Vậy được, cô theo tôi tới đây.”
Bà chủ dẫn Khương Đào xuống sau bếp, chỉ vào đống hàng hóa đầy đất, “Cô chuyển được đống hàng này, tôi sẽ đồng ý với cô.”
Khương Đào không nói hai lời liền bắt đầu làm việc.
Thấy mỗi tay cô xách một túi gạo sáu mươi cân, đi nhanh như bay, mắt bà chủ trừng lớn như sắp rớt ra ngoài.
Khương Đào nhanh chóng chuyển hết đám hàng hóa trên đất, lúc này mới nói: “Bây giờ có thể nhận tôi được chưa?”
Bà chủ gật đầu trong ngơ ngác, “Được rồi... Cô có yêu cầu đãi ngộ gì không?”
Nói tới chuyện này, Khương Đào hưng phấn, “Tôi không muốn gì khác, bao ăn là được!”
Bà chủ vui mừng. Thời này còn có chuyện tốt cỡ vậy sao?
Bà chủ nhìn cái eo nhỏ bằng nắm tay của cô, đoán chừng chắc cũng không ăn được bao nhiêu, lập tức đồng ý ngay.
Nhạc Hủy nãy giờ vẫn theo phía sau.
Cô ta vốn cho rằng Khương Đào chỉ vì hiệu quả giải trí, không nghĩ tới cô lại thật sự tới làm công, hết dọn hàng hóa lại đi rửa rau xắt thịt.
Cô ta nhất thời do dự.
Cô ta đi theo đương nhiên không phải lo lắng cho Khương Đào. Chỉ là Khương Đào có nhiều máy quay đi theo, nếu thuận tiện cô ta còn có thể thể hiện mình là cô gái hiền lành biết săn sóc.
Nhưng nếu thật sự phải giống Khương Đào, làm việc trong phòng bếp bẩn không chịu được, cô ta lại không bằng lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vì vậy, Nhạc Hủy giả vờ lộ ra dáng vẻ yên tâm, nói: “Xem ra Khương Khương không có chuyện gì. Vậy tôi cũng phải nỗ lực! Cố lên ~”
**********
Buổi trưa, đạo diễn Trâu công bố tình hình số điểm của mỗi người.
Dương Trinh mười hai điểm, trước mắt là số điểm cao nhất.
Những người khác hoặc ít hoặc nhiều cũng có điểm, chỉ riêng Khương Đào là số không tròn trĩnh.
Dương Trinh cười nhạt.
Loại minh tinh chuyên bán hình tượng* này, đến trò cần dùng não thì không xong rồi.
*卖人设: người nổi tiếng dựa vào hình tượng thiết kế sẵn để nhanh chóng thu hút người hâm mộ và khán giả.
Chỉ có Đường Ngữ Hạ là thật lòng lo lắng. Sau khi hỏi được chỗ của Khương Đào, cô lập tức chạy tới xem tình hình của bạn mình thế nào rồi.
Nhạc Hủy giả mù sa mưa nói: “Nếu Hạ Hạ thật sự lo lắng, không bằng chúng ta đi xem Khương Khương chút đi.”
Vì vậy, đoàn người lại nhốn nháo đi về phía đường phố.
Khi đến nơi bọn họ liền thấy Khương Đào mặc một cái tạp dề cực kỳ quê mùa, chân mang ủng cao su, đang dùng ống nước cọ rửa cánh cửa.
Nếu không phải gương mặt kia quá xuất chúng, cô hiện tại chẳng khác mấy cô thôn nữ ở địa phương chút nào.
Nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của cô, bực bội trong lòng Dương Trinh giảm đi không ít.
Nhạc Hủy cố làm ra vẻ lo âu, tiến lên đón, “Khương Khương, cậu có ổn không?”
Khương Đào nhìn cô ta, khó hiểu nói: “Tôi rất ổn mà.”
“Cậu đừng lo lắng, dù cho hôm nay cậu không có được bữa tiệc hoành tráng, tụi mình cũng sẽ chia cho cậu ăn.” Nhạc Hủy nói xong thì nhìn về phía Dương Trinh, “Đúng không anh Dương?”
Dương Trinh thầm sảng khoái trong lòng, ngoài miệng vẫn nói: “Đương nhiên rồi. Mọi người đều là khách mời tham gia chương trình, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Nói xong, anh ta còn lén châm biếm Khương Đào một trận.
“Vậy tốt quá!” Khương Đào không cảm thấy gì, vui vẻ cầm ống nước lên: “Vậy anh giúp tôi dội nước cho trôi hết đám đất này đi!”
Dương Trinh: “...”
Mẹ nó! Tôi đây là đang châm chọc cô! Chứ ai rảnh giúp cô làm việc!
Khương Đào: “Nhanh lên, làm xong chuyện là tôi được ăn cơm rồi.”
Dương Trinh: “.........”
Nhưng vừa rồi chính anh ta đã nói phải giúp đỡ nhau, nếu giờ từ chối thì chẳng phải là tự đ.á.n.h vào mặt mình?
Vì vậy, Dương Trinh chỉ có thể nén giận, nhận lấy ống nước trong tay Khương Đào.
Không nghĩ tới, xung lực của ống nước kia cực mạnh, anh ta nhất thời không cầm chắc, “Ào” một cái nước văng đầy mặt mình.