Khương Đào suy nghĩ một lát, nói: “Bởi vì… Lộ Kỳ tương đối ngọt ngào đi!”
Thẩm Chi Diễn: “???”
Anh có chút không tin hỏi lại: “Ngọt?”
Khương Đào: “Đúng vậy, anh không cảm thấy anh ấy cố ý cởi hai cúc áo, lại giả bộ không thoải mái để A Hành đi xem nơi đó, rất đáng yêu sao?”
Thẩm Chi Diễn: “…”
Không thấy.
Anh chần chờ hỏi: “Gần đây có phải em lại nghe Đoạn Nhạc Nhạc hay Tang Linh nói điều gì đó linh tinh không?”
“Không!” Khương Đào nói xong, lại giống như đang nhớ tới điều gì đó, “Đúng rồi, gần đây Nhạc Nhạc nói cái gì mà thất niên chi dương (*) gì đó, nói giữa cặp đôi phải thường xuyên giữ tình cảm mới mẻ, nếu không sẽ chán.”
(*) Thất niên chi dương: đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua ngưỡng bảy năm thì coi như bách niên giai lão, nếu không xa nhau vĩnh viễn, muôn đời không thể tái hợp.
Người nói vô tâm, người nghe cố ý.
Hai người về đến nhà, Khương Đào đi tắm trước.
Thẩm Chi Diễn đi lại trong thư phòng, anh cảm thấy có vẻ hôm nay Khương Đào đang ám chỉ anh.
Thời gian hai người họ ở bên nhau, tuy rằng ở thế giới nhỏ có lẽ mới ba năm nhưng ở núi Thương Lan thì đã gần bảy năm.
Hơn nữa gần đây bởi vì liên quan đến chuyện Côn hóa đại bàng, anh vẫn luôn bảo vệ cho nó, có lẽ anh thực sự ít quan tâm đến Khương Khương hơn.
Tuy rằng anh cảm thấy Khương Đào có lẽ không phải kiểu con gái thích so đo, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh yêu, còn không hiểu tâm lý con gái, hơn nữa Tần Ngộ và Chu Chí Lan suốt ngày ở trong nhóm nói, sau khi con gái yêu đương thì sẽ biến thành người khác.
Chẳng lẽ, Khương Khương cũng như thế.
Vào lúc anh còn đang có tâm trạng nặng nề, Khương Khương đã tắm xong.
Anh đang định nói với cô gì đó, Khương Đào cũng đeo tai nghe bluetooth lên: “Hạ Hạ mới gửi tin nhắn cho em, để em nói chuyện với cậu ấy một chút.”
Cô nói xong thì lướt qua Thẩm Chi Diễn, đi đến phòng ngủ.
Thẩm Chi Diễn: “…”
Vậy mà bị cô phớt lờ!
Anh càng nghĩ càng cảm thấy có thể Khương Đào đang nhắc nhở anh.
Nếu Khương Đào thích Lộ Kỳ như vậy, anh nghĩ thầm rồi đi vào phòng tắm.
Khương Đào nói chuyện với Đường Ngữ Hạ một hồi lâu, cuối cùng cũng trấn an được cô ấy, vừa nhìn đồng hồ mới phát hiện đã một tiếng trôi qua, vậy mà Thẩm Chi Diễn còn chưa vào.
Cô hơi buồn bực đi về phía nhà tắm.
Sau đó cô nhìn thấy trong màn hơi nước mờ mịt, Thẩm Chi Diễn mặc áo sơ mi ngồi trong bồn tắm, nước thấm đẫm khiến chiếc áo gần như trong suốt, mái tóc ướt được anh vuốt ra sau, lại có một sợi nghịch ngợm rủ xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh ngước mắt lên, thậm chí không nói lời nào, nhưng giữa chân mày dường như có sợi tơ tác động đến Khương Đào.
Khương Đào lập tức cảm thấy nhiệt độ trong phòng tắm tăng cao.
Thẩm Chi Diễn nhìn thấy cô, đứng dậy khỏi bồn tắm, chậm rãi đến trước mặt cô, gục đầu xuống, hai người dán sát nhau cực gần, một sợi tóc kia cũng dừng trên trán cô, tạo cảm giác tê ngứa nhẹ.
“Khương Khương, thích không?”
Giọng nói trầm thấp, giống như kéo dây đàn cello, âm cuối giống như được móc nhẹ, nhẹ nhàng cào vào tai Khương Đào.
Mặt Khương Đào đỏ lên, dường như không dám nhìn anh, nhưng vẫn nhỏ giọng thành thật nói cảm nhận của chính mình: “Thích.”
Thẩm Chi Diễn cầm tay cô, đặt ở giữa môi mình, hơi thở dường như dán lên đầu ngón tay Khương Đào.
“Thất niên chi dương?”
Đầu ngón tay Khương Đào hơi rung động, muốn thu lại nhưng bị Thẩm Chi Diễn nắm được.
“Sao anh đột nhiên…”
Thẩm Chi Diễn cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh: “Không phải em thích dáng vẻ này của Lộ Kỳ sao? Nhưng lại ghét bỏ mối quan hệ của chúng ta không có cảm giác mới mẻ…”
Lúc này Khương Đào mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì, quả thật dở khóc dở cười.
Chị Nhạc Nhạc nói đúng, đàn ông sau khi yêu đương sẽ trở nên thật trẻ con.
Cô ôm eo Thẩm Chi Diễn: “Không có, anh thế nào em đều thích ~ ”
Thẩm Chi Diễn: “Ừm hửm ~ ”
Cô hôn hôn môi Thẩm Chi Diễn: “Lộ Kỳ chỉ ngọt ngào thôi, nhưng anh là trăm vị mà ~ ”
Thẩm Chi Diễn: “…”
Tuy rằng anh đã nỗ lực nói với bản thân, không thể bị lời ngon tiếng ngọt của Khương Đào lừa bịp, nhưng vẫn không thể khống chế được sự đả động của cô, khóe miệng hơi cong lên.
Anh nặng nề hôn lên môi cô, hung hăng nói: “Đêm nay ăn loại thịt này, không ăn no không được rời giường.”
Ánh trăng dịu nhẹ, không khác với ánh mắt của anh.
-
Mê Truyện Dịch
Sáng sớm hôm sau, Khương Đào mơ mơ màng màng tỉnh lại, nỗ lực chống đỡ cơn buồn ngủ, duỗi tay tìm điện thoại đang vang lên không ngừng.
Mới vừa nhận điện thoại, liền nghe thấy giọng nói kích động của Đồng Đồng ở đầu dây bên kia: “Chị! Chị được đề cử giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất của giải Kim Hạc đấy!”
Khương Đào còn đang buồn ngủ, theo bản năng nói: “Ừm, chị biết rồi.”
Sau đó cô tiếp tục ngủ.