Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 434: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Chẳng qua nhìn dáng vẻ Đoàn Đoàn vừa thành thạo bán manh, vừa nhận đồ ăn vặt kia, cậu không khỏi nghĩ đến mẹ nuôi của mình - Khương Đào.

 

Hình như con gái của mẹ nuôi gọi là Đoàn Đoàn.

 

Nhưng cậu chỉ gặp cô bé một lần khi còn là trẻ sơ sinh, hơn nữa, cảnh tượng lúc đó cũng không quá đẹp đẽ.

 

Sau đó, mẹ nuôi nói sức khỏe của Đoàn Đoàn không tốt lắm, vẫn luôn tĩnh dưỡng ở nước ngoài thế nên cậu không gặp lại cô bé một lần nào nữa.

 

Nhưng cậu nhìn Đoàn Đoàn tràn đầy sức sống, nhảy nhót vui vẻ.... Sức khỏe không phải là rất tốt sao?

 

Sau khi trận bóng rổ kết thúc, các nữ sinh vẫn không muốn rời đi, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào Văn Trạch, tựa như thật sự muốn cướp Đoàn Đoàn từ trong tay cậu đi.

 

Cánh tay ôm Đoàn Đoàn của Văn Trạch không khỏi càng chặt hơn một chút.

 

Đoàn Đoàn không hề biết đã có chuyện gì, ôm cổ Văn Trạch, “Anh ơi, chúng ta đi ăn cái gì vậy?”

 

Văn Trạch nhìn một đống túi đồ ăn vặt bị cô bé ăn hết kia, cạn lời thấp giọng nói: “Em còn chưa no sao?”

 

Đoàn Đoàn: “Chút đồ đó cũng chỉ đủ em nhét kẽ răng thôi!”

 

Văn Trạch: “....”

Mê Truyện Dịch

 

Bỗng nhiên cậu có chút lo lắng, thẻ ăn mà cậu mới nạp tiền liệu có đủ cho Đoàn Đoàn ăn không.

 

Nhưng lại chính vì như thế, cậu ngày càng chắc chắn Đoàn Đoàn là con gái của mẹ nuôi.

 

Cậu dẫn Đoàn Đoàn đến nhà ăn.

 

Bởi vì còn chưa đến giờ ăn nên người ở trong nhà ăn cũng không nhiều. Thế nhưng, món ăn phong phú đặc sắc vẫn làm cho Đoàn Đoàn vừa vào đến nơi đã mở to mắt nhìn.

 

Văn Trạch bỗng nhiên cảm giác có chút không thích hợp, cúi đầu, mới phát hiện nước miếng quanh khóe miệng của Đoàn Đoàn sắp chảy ra rồi.

 

Cậu chỉ đành vội vàng ôm cô bé ngồi trên ghế.

 

Ghế ở nhà ăn hơi cao, hai chân Đoàn Đoàn thả xuống bên ghế lắc lắc.

 

Văn Trạch nói: “Em ngồi ở đây, đừng chạy lung tung nhé, anh đi mua đồ ăn cho em.”

 

Đoàn Đoàn: “Hu hu, anh trai quá tốt rồi, Đoàn Đoàn có tài đức gì mà lại có một người anh trai tốt như anh chứ!”

 

Một đoạn vuốt m.ô.n.g ngựa được nói ra, thiếu chút nữa làm cho Văn Trạch không chống đỡ được, cậu ho nhẹ một tiếng, “... Không, không cần phải như vậy.”

 

Đoàn Đoàn nghi hoặc nghiêng đầu: “Vì sao không cần, anh ơi, không phải rõ ràng anh cũng rất thích sao?”

 

Văn Trạch bị nhìn thấu tâm sự: “...”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Anh đi mua đồ ăn cho em!” Cậu chạy trối c.h.ế.t.

 

Cả nhà ăn quanh quẩn giọng nói lảnh lót của Đoàn Đoàn.

 

“Anh ơi! Em muốn ăn cái burger kia!”

 

“Anh ơi, em muốn ăn cơm chiên dứa!”

 

“Anh ơi, cái oden này thơm quá!”

 

Mà Văn Trạch thì giống như một con ong mật chăm chỉ, chạy qua chạy lại các quầy bán hàng, nhìn tiền trong thẻ cơm biến mất từng chút một.

 

Đợi cuối cùng cũng gọi đồ ăn xong, cậu đã sức cùng lực kiệt ngồi ở phía đối diện Đoàn Đoàn, cảm thấy chính mình đ.á.n.h mười trận bóng cũng không mệt như vậy.

 

Đoàn Đoàn thấy thế, lập tức thông minh từ trên ghế nhảy xuống, nhẹ nhàng đ.ấ.m chân cho Văn Trạch, “Anh trai vất vả rồi, Đoàn Đoàn rất rất yêu anh!”

 

Lúc này Văn Trạch đã hoàn toàn hiểu được chiêu trò của cô bé.

 

Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà khẽ nhéo khuôn mặt cô bé, quả nhiên như trong tưởng tượng của cậu, mềm mại nhẵn bóng, giống như bánh ga tô vậy, cậu cũng không dám dùng sức, chỉ sợ véo nát.

 

Đoàn Đoàn che mặt, tủi thân mà nhìn cậu.

 

Vì sao anh trai cũng giống như mấy người cậu của cô bé, cũng thích nhéo mặt cô bé vậy.

 

Văn Trạch thấy biểu cảm của cô bé, lập tức luống cuống: “Xin lỗi nha, anh không nên nhéo em.”

 

Đoàn Đoàn rộng lượng nói: “Không sao.”

 

Mặc dù không muốn thừa nhận thế nhưng sự đáng yêu của cô bé luôn phá tan thân phận mãnh thú của cô bé, làm người ta mê muội, cô bé đã sớm quen thuộc rồi.

 

Đoàn Đoàn lại một lần nữa bò lên ghế, bắt đầu ăn uống.

 

Tuy rằng cô bé ăn vừa nhiều vừa nhanh, nhưng lại không hề thô lỗ, cũng không chép miệng, hai má nho nhỏ bị đồ ăn làm cho phồng lên, giống như một viên bánh mochi vậy.

 

Văn Trạch nhìn thấy cũng không khỏi thèm ăn.

 

Cậu nhớ rõ ba mẹ từng nói, trước đây cậu rất kén ăn, sau đó đi quay chương trình tạp kỹ cùng ba mẹ nuôi, mới cứng rắn bị mẹ nuôi rèn cho hết thói quen xấu.

 

Sau này tuy rằng cậu không còn kén ăn như trước, nhưng yêu cầu đối với đồ ăn cũng vẫn có chút kén chọn, nhưng chỉ cần ăn cùng mẹ nuôi, cậu sẽ có một loại cảm giác bức bách từ trong đáy lòng, hoàn toàn không để ý đến đồ ăn có ngon hay không, chỉ nghĩ lấp đầy bụng trước.

 

Cứ thế mãi, gần như hình thành trí nhớ cơ bắp*.

 

*trí nhớ cơ bắp: Trí nhớ cơ bắp là một dạng trí nhớ thủ tục liên quan đến việc hợp nhất một nhiệm vụ vận động cụ thể vào trí nhớ thông qua sự lặp lại, đã được sử dụng đồng nghĩa với việc học vận động.

 

Nhưng cậu thật sự không ngờ, loại trí nhớ cơ bắp này đối mặt với Đoàn Đoàn cũng có.