Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 433: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Hay là...

 

Tôi đến chỗ có người thử xem?

 

Vì vậy, tôi chạy về phía phát ra âm thanh.

 

Dường như nơi đó đang tiến hành một trận đấu bóng rổ.

 

Trong sân vận động đầy ắp người.

 

Trên sân bóng, hai đội đang tranh đấu kịch liệt. Nhưng người có đôi mắt sáng nhất là người mặc áo màu xanh đậm số 11.

 

Dáng người anh ấy cao lớn lại vô cùng đẹp trai.

 

Mỗi lần anh ném bóng vào rổ, chung quanh sẽ lập tức truyền đến từ đợt tiếng thét chói tai.

 

Nhưng khi nhìn gương mặt đó, tôi lại cảm thấy có chút quen thuộc.

 

Bởi vì tình trạng cơ thể, người tôi quen biết ở thế giới nhỏ không nhiều, nhất là những anh trai nhỏ cỡ tuổi này.

 

Vậy rốt cuộc vì sao tôi lại thấy quen mắt nhỉ?

 

Sau khi trầm tư suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc tôi cũng nhớ ra.

 

Anh ấy là anh Niên Niên!

 

Tôi nhớ ra rồi, lúc trước khi cha mẹ cùng nhau tham gia một chương trình về tình yêu đã nhận con nuôi, nghe đâu năm nào cha mẹ cũng chuẩn bị quà sinh nhật cho anh ấy.

 

Mẹ còn nói, lúc tôi còn rất nhỏ đã từng gặp anh Niên Niên một lần. Lúc đó tôi còn nói anh trông thật ngon rồi lập tức nhào lên gặm anh một cái. Nhưng bởi vì răng chưa dài nên trên mặt anh chỉ có nước miếng mà thôi.

 

Sau đó bọn họ lo lắng anh trai sẽ có bóng ma trong lòng nên nói rằng chờ tôi lớn lên rồi lại gặp anh trai.

 

Hừ! Nói bậy!

 

Sao tôi có thể làm ra loại chuyện này được!

 

Tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

 

Dẫu sao hiện tại, anh Niên Niên chính là người thân duy nhất mà tôi tìm được!!

 

Tôi âm thầm chạy vào sân bóng, sau đó cất ngọc tàng hình đi, thừa dịp anh Niên Niên đi ra bên ngoài sân bóng để uống nước, tôi dùng tốc độ nhanh nhất của mình xông tới, ôm bắp đùi anh ấy.

 

“Anh!! Cuối cùng Đoàn Đoàn cũng tìm được anh rồi!!”

Văn Trạch sững sờ mà nhìn bé con đang ôm chân mình này.

 

Chỉ cao hơn đầu gối cậu một chút, mặt trắng nõn non nớt, giống như một nắm cơm nếp tinh xảo, đến cả giọng nói cũng là mềm mại kéo dài, làm cho Văn Trạch nhịn không được muốn ôm cô bé lên, dịu dàng dỗ dành cô bé vui vẻ.

 

Nếu không phải Văn Trạch rất chắc chắn ba mẹ chỉ sinh mỗi mình cậu thì thiếu chút nữa cậu tự nghĩ rằng đây thật sự là em gái của mình.

 

Cậu bình tĩnh lại: “Em gái nhỏ...”

 

Đoàn Đoàn vừa nghe thế, sắc mặt càng thêm tủi thân: “Anh Niên Niên, có phải anh không tin em không?”

 

Văn Trạch sững sờ.

 

Niên Niên là biệt danh của cậu, ngoại trừ người nhà thì không có ai biết, lẽ nào...

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không đợi cậu suy nghĩ cẩn thận, Đoàn Đoàn lại nắm góc áo của cậu kéo kéo: “Anh ơi, Đoàn Đoàn đói bụng quá.”

 

Văn Trạch nghe vậy thì dẹp hết những suy nghĩ khác trong đầu qua một bên, hỏi đội viên khác: “Ai có đồ ăn gì không?”

 

Lúc này, một nữ sinh ở trong đám đông ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Đàn anh, em có bánh quy.”

 

Văn Trạch nhận bánh quy từ trong tay của nữ sinh đó, nói một tiếng “cảm ơn”, trên mặt nữ sinh hơi đỏ bừng vì ngại ngùng nhưng vẫn không nhịn được nói: “Đàn anh, em gái của anh đáng yêu quá.”

 

Văn Trạch: “...”

 

Cậu còn chưa xác định được cô bé này có phải là em gái của mình nữa không đây!

 

Đoàn Đoàn nhìn chị gái tốt bụng cho mình bánh quy này, ngẩng đầu, ngọt ngào nói: “Cảm ơn chị ạ, chị cũng rất đáng yêu.”

 

Trên thế giới này không ai có thể chống cự lại sự đáng yêu.

 

Nữ sinh kia ôm ngực: “Hu hu hu, bé con nhỏ đáng yêu, chị muốn trộm em về nuôi quá!”

 

Văn Trạch: “!”

 

Cậu vội vàng kéo Đoàn Đoàn ra phía sau người mình, đồng thời lời nói chính đáng mà nói với nữ sinh kia, “Đàn em, em bình tĩnh một chút, đừng có suy nghĩ phạm tội ở trong đầu!”

 

Đàn em: “...”

 

Sau đó liền nhìn thấy Đoàn Đoàn ở phía sau Văn Trạch ló đầu ra, cố gắng nháy mắt với cô.

 

Đàn em: Ngất ~~~~

 

Văn Trạch rất vất vả mới ngăn được vị đàn em này, lại không nghĩ đến còn có rất nhiều đàn em khác tiến lên.

 

Có một nữ sinh sắp ra trường lấy ra một túi mực xé nhỏ: “Bé con đáng yêu, em gọi chị là chị, chị liền tặng em gói mực xé nhỏ có được không?”

 

Hai mắt của Đoàn Đoàn sáng bừng.

 

Vậy mà còn có chuyện tốt như này!

 

Cô bé ngọt ngào gọi: “Chị, chị xinh quá ~~~”

 

Còn tặng kèm một cái hôn gió ngọt ngào.

 

Đàn chị: “!!!”

 

“Cho em, cho em hết!”

 

Cả một đám người vây xem lập tức sôi trào.

Mê Truyện Dịch

 

Đoàn Đoàn ai đến cũng không từ chối, dựa vào việc bán manh thu hoạch được một đống lớn đồ ăn vặt.

 

“Hu hu hu, cô bé đáng yêu quá, rất muốn sờ một cái!”

 

“A a a a cô bé cười với tôi, bé con đáng yêu, chị yêu em!!!”

 

“Đàn anh Văn Trạch ưu tú như vậy, lại có một người em gái đáng yêu như thế, thật sự là người thắng nhân sinh mà!”

 

Văn Trạch: “...”

 

Văn Trạch là hotboy trường cộng thêm người đứng đầu khóa vẫn luôn là tiêu điểm của đám người, lần đầu tiên bị người ta cướp đi sự nổi bật một cách dễ dàng như vậy, cũng lấy danh hiệu “Anh trai của Đoàn Đoàn” trở thành đối tượng được mọi người hâm mộ.