Văn Trạch: “...”
Rốt cuộc là anh tức giận vì ai?
Đoàn Đoàn lặp lại mánh cũ, ôm lấy chân Văn Trạch: “Anh ơi, anh là tốt nhất, anh đừng tức giận mà...”
Văn Trạch lạnh lùng đáp: “...Chiêu này đã không còn tác dụng rồi!”
Đúng lúc này, bà lão bên cạnh cũng mua đồ nói: “Cậu trai, nếu bực tức, có thế uống nước lê hấp đường phèn, hoặc uống ít trà kim ngân.”
Văn Trạch: “Bà à, cháu không phải...”
Nhưng cậu không ngờ, Đoàn Đoàn lập tức nhào tới bên cạnh bà lão: “Bà ơi, lê hấp đường phèn là cái gì ạ, uống có ngon không?”
Bà lão được cô bé gọi ngọt ngào như thế, trái tim sắp nhũn ra rồi.
“Uống ngon lắm, rất ngọt, rất mềm, hạ hỏa lọc phổi, cháu cũng có thể uống chung với anh trai.”
Đoàn Đoàn lập tức quay đầu nhìn về Văn Trạch: “Anh ơi, bà nói uống rất ngon, chúng ta về làm cái này đi!”
Bà lão cười híp mắt nhìn Văn Trạch: “Cậu trai à, em gái nhỏ như vậy đã quan tâm cháu, cháu phải trân trọng đó!”
Văn Trạch: “...”
Không, con bé không quan tâm cậu đâu, con bé chỉ muốn ăn thôi.
Văn Trạch nhìn thấu chân tướng đã không còn gì luyến tiếc, dưới ánh nhìn hiền từ của bà lão, bị Đoàn Đoàn kéo đi mua nguyên liệu làm lê hấp đường phèn.
Văn Trạch thử khuyên cô bé: “Anh không biết làm!”
Đoàn Đoàn vỗ n.g.ự.c đáp: “Anh yên tâm, em biết.”
Nhưng em còn chưa cao bằng cái bàn đâu đấy!
Văn Trạch có thế nào đi nữa, cũng không thể để đứa nhóc nhỏ như cô bé nấu ăn cho cậu được, chỉ có thể kiên trì đến cùng: “Vẫn để anh đi, trên mạng có sách dạy, có lẽ...sẽ không quá khó đâu.”
Đoàn Đoàn càng cảm động: “Mẹ nói, mỗi người biết nấu cơm đều là thiên sứ, anh à anh là đại thiên sứ!!”
Âm thanh của Đoàn Đoàn không nhỏ, rất nhiều người xung quanh đều nghe thấy, đều bật cười.
Đôi tình nhân bên cạnh thấy Đoàn Đoàn đáng yêu, liền đùa cô bé: “Bạn nhỏ, anh trai của em là đại thiên sứ, vậy em thì sao?”
Đoàn Đoàn: “Em là tiểu thiên sứ!”
Đôi tình nhân: “Hu hu hu em đáng yêu quá!!!”
Văn Trạch cảm nhận được các loại ánh mắt hâm mộ xoẹt qua người mình, đã không giống như lúc trước cảm thấy mờ mịt, thậm chí còn có chút tự hào.
Em gái của tôi đó!
Mê Truyện Dịch
Loại cảm giác sung sướng này duy trì cho tới khi cậu đẩy xe tới quầy tính tiền.
Thu ngân quét xong một lượt đồ ở trong xe, Văn Trạch định lấy điện thoại ra chuẩn bị quét mã, đột nhiên nghe thấy âm thanh nghi hoặc của thu ngân: “Anh đẹp trai, xem đằng sau cũng là của anh sao?”
Văn Trạch: “?”
Cậu quay đầu, mới phát hiện đằng sau mình còn có một xe đẩy nữa, tiếp sau đó, dưới xe đẩy lấp ló một bóng dáng áo khoác lông.
Đoàn Đoàn giơ tay, cố gắng với tay lên quầy tính tiền: “Đúng đó đúng đó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Văn Trạch tóm lấy cô bé, chỉ vào chiếc xe kia: “Đây là chuyện gì?”
Đoàn Đoàn bị nhấc lên giống như con mèo con, hai mắt vô tội: “Anh ơi xe kia là đồ cho anh ăn đó, xe này là đồ của em mà~”
Văn Trạch: “...”
Nhưng đồ đã lấy ra rồi, cậu chỉ có thể để thu ngân quét nốt, thấy đống túi cao cao, cậu có chút rầu rĩ, không biết phải đem về thế nào đây.
Đoàn Đoàn hiểu lòng người nói: “Anh ơi có phải anh nhấc không được không, Đoàn Đoàn có thể giúp anh giải quyết.”
Văn Trạch: “?”
Sau đó Đoàn Đoàn lấy một bịch khoai tây, “chóp chép” một lát liền ăn xong.
Thế nhưng lại là cách giải quyết này.
Văn Trạch: “...”
Vì sao lại cảm thấy đây là cô bé đã nghĩ ra từ lâu rồi??
Cậu lắc đầu, không để bản thân nghĩ em gái âm hiểm như vậy.
May mà cậu nhờ nhân viên siêu thị giúp đỡ một lát, đối phương nói có thể giúp bọn họ mang về.
Sau khi Đoàn Đoàn biết, tức khắc lộ ra biểu cảm thất vọng.
Văn Trạch giả bộ không thấy, dắt tay cô bé: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Đoàn Đoàn thở dài: “Được thôi.”
Vì sao siêu thị lại có dịch vụ ship đồ tới cửa thế, thật sự khiến Thao Thiết buồn mà.
*****
Hai người về tới nhà.
Trước tiên cậu đem những quần áo kia bỏ vào máy giặt và phơi khô.
Vừa làm xong những việc này, đồ mua ở siêu thị đã giao tới.
Văn Trạch thấy túi lớn túi nhỏ, nhất thời không biết nên sắp xếp từ đâu.
Đoàn Đoàn xoay người, dựa lưng lên sô pha, chỉ lộ ra hai đôi mắt trong veo: “Anh ơi, em không ngại sắp xếp giúp anh đâu.”
Văn Trạch: “...”
Cái cô bé gọi là sắp xếp, đại khái là ăn sạch đồ ăn nhỉ.
Cậu búng trán Đoàn Đoàn một cái: “Em ăn nhiều đồ như vậy, còn chưa no ư?”
Cậu biết lượng cơm của mẹ nuôi cũng rất kh*ng b*, nhưng suy cho cùng cô cũng là người lớn, mà Đoàn Đoàn vẫn là một đứa trẻ con.
Cậu chỉ có thể vỗ về xoa đầu cô bé: “Anh đi làm lê hấp đường phèn cho em, em ngoan ngoãn đợi ở đây được không?”
Nghe thấy lát nữa sẽ có lê hấp đường phèn uống, Đoàn Đoàn mới an phận lại.
Văn Trạch mở ti vi cho cô bé, để cô bé xem hoạt hình.
Đoàn Đoàn xem vô cùng chăm chú.