Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 438: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Chỉ có lúc này, cô bé mới giống như các bạn nhỏ cùng tuổi.

 

Mà Văn Trạch cầm nguyên liệu vào phòng bếp, thuận tiện lục tìm sách nấu ăn.

 

Cách làm thì không hề khó.

 

Tức khắc cậu có tự tin, dù có khó còn có thể khó hơn thi Olympaid* không? Ngay cả thi Olympaid cậu còn có thể giành hạng nhất, lẽ nào sẽ bị một món ăn nho nhỏ này làm khó sao?

 

*Olympiad, một bài kiểm tra trí tuệ con người và rèn luyện tư duy

 

Bước đầu tiên của lê hấp đường phèn - ngâm mộc nhĩ trắng.

 

Văn Trạch dựa theo sách dạy, đầu tiên rửa sạch, chỉ là sau khi lấy mộc nhĩ trắng ra, cậu liền mù mịt.

 

Ngâm đồ khô là cái gì, ngâm thì cần mức độ gì, thể tích là bao nhiêu lần?

 

Cậu nhìn thời gian bên trên, mấy công thức đều không giống nhau.

 

Có cái nói nửa giờ là đủ rồi, có cái nói phải hai giờ đồng hồ.

 

Rốt cuộc nên tin ai?

 

Văn Trạch vô cùng ảo não nhìn công thức trên điện thoại.

 

Không chuẩn xác chút nào, thế mà không biết xấu hổ tự gọi mình là công thức!!

 

Ngay lúc cậu đang bế tắc ở bước đầu tiên, cửa phòng bếp bị đẩy ra một kẽ hở, Đoàn Đoàn chui đầu vào trong.

 

“Anh ơi, cần giúp gì không?”

 

Văn Trạch xấu hổ mặt đỏ tai hồng.

 

Mình thật quá vô dụng.

 

Đoàn Đoàn kéo cái ghế nhỏ tới, đặt bên cạnh bệ bếp. Bé đứng lên ghế nhìn một hồi rồi nói: “Anh, anh dùng nước ấm ngâm Ngân Nhĩ đi.”

 

Văn Trạch chần chừ nói: “Nhưng trên hướng dẫn...”

 

“Hướng dẫn gì?” Đoàn Đoàn buồn bực nói, “Chuyện này không phải nhìn một cái là biết làm sao?”

 

Cái loại khoe khoang ngầm này của con bé lại đả kích Văn Trạch một lần nữa.

 

Nhưng hễ là chuyện liên quan đến thức ăn, Đoàn Đoàn như biến thành người khác trong nháy mắt, trên người tỏa ra sự tự tin vô tận.

 

Văn Trạch theo bản năng mà làm như cô bé nói, đổi nước thành nước ấm, lại bỏ Ngân Nhĩ vào ngâm.

 

Quả nhiên, Ngân Nhĩ khô cứng đã nhanh chóng nở ra trong nước.

 

Đoàn Đoàn sờ thử, xác định không có vấn đề gì nữa mới bảo Văn Trạch rửa sạch nấm, sau đó tách ra thành từng miếng nhỏ cho vào nồi. Tiếp đó lại đổ một lượng nước vừa phải vào rồi bắt đầu nấu.

 

Chờ sau khi nước sôi, Đoàn Đoàn tiện tay lấy một mẫu đường phèn bỏ vào.

 

Văn Trạch nhìn đến trợn mắt há mồm: “Ơ… Đường không cần cân sao?”

 

Đoàn Đoàn lại nghi hoặc quay đầu một lần nữa: “Không cần mà, chuyện này không phải nhìn một cái…”

Mê Truyện Dịch

 

“Được rồi, anh biết rồi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Văn Trạch bỗng nhiên hiểu ra, vì sao lúc trước cậu giảng đề cho bạn lại tức gần c.h.ế.t, rất nhiều đề bài cậu chỉ cần nhìn một cái là biết, nhưng đối phương lại cảm thấy khó như lên trời.

 

Đoàn Đoàn lấy quả lê, lấy d.a.o cắt hoa quả bắt đầu gọt vỏ. Con d.a.o sắc bén chuyển động trong bàn tay trắng nõn, vỏ quả lê cứ như vậy mà ngày càng dài rũ xuống đất.

 

Nhưng Văn Trạch nhìn cảnh này mà sợ đến mất cả hồn vía: “Đoàn Đoàn, mau dừng lại!”

 

Đoàn Đoàn buồn bực mà nhìn anh trai.

 

Văn Trạch cẩn thận lấy d.a.o cắt hoa quả từ tay cô bé ra: “Con nít không được chơi dao. Loại chuyện này giao cho anh làm là được.”

 

Đoàn Đoàn nghĩ nghĩ.

 

Anh trai chủ động nói muốn làm canh Tuyết lê ngân nhĩ đường phèn, nếu toàn bộ quá trình đều không có động tay, quả thật sẽ không có cảm giác thành tựu.

 

Vì thế cô bé đáp ứng một cách sảng khoái.

 

Văn Trạch cảm thấy tuy mình không có thiên phú trong chuyện nấu nướng, nhưng loại chuyện như gọt vỏ này, cậu vẫn có thể làm được.

 

Dựa theo phần mà Đoàn Đoàn đã gọt trước đó, chỉ cần mình kiểm soát được lực...

 

“...”

 

Một miếng vỏ lê rơi trên mặt đất.

 

Văn Trạch khẽ ho một tiếng: “Đây chỉ là ngoài ý muốn.”

 

Năm phút sau, một quả lê lồi lõm méo mó xuất hiện trên tấm thớt.

 

Văn Trạch cố gắng chống chế: “Lần đầu làm, tay có chút cứng nhắc. Anh thử lần nữa.”

 

Năm phút sau, lại một quả lê lồi lõm xuất hiện trên tấm thớt.

 

Văn Trạch: “Một lần cuối...”

 

Cậu chính thức tuyên chiến với cái quả lê này!

 

Cậu không tin, mình không gọt ra được một quả lê hoàn mỹ!

 

Đoàn Đoàn có chút lo lắng: “Anh ơi, phải bỏ lê vào nồi rồi...”

 

Văn Trạch: Chán nản.

 

Đoàn Đoàn chỉ có thể thay đổi phương pháp khen ngợi: “Anh ơi, quả lê này được gọt đẹp quá! Kỹ năng dùng d.a.o của anh thật lợi hại!”

 

Văn Trạch càng thêm xấu hổ. Bản thân không những làm đồ ăn không ngon mà còn phải để em gái nhỏ như vậy an ủi.

 

Đoàn Đoàn chỉ huy Văn Trạch bỏ lê vào nồi, lại vặn nhỏ lửa xuống: “Anh, canh này hầm nửa tiếng nữa là hoàn thành. Cứ cách khoảng năm phút thì khuấy một lần là được.”

 

Văn Trạch phấn khởi: “Anh biết rồi, anh sẽ đặt đồng hồ tính giờ.”

 

Cậu và Đoàn Đoàn trở lại phòng khách. Lúc này, quần áo cũng đã được hong khô xong, cậu liền bảo Đoàn Đoàn đi tắm.

 

Cậu do dự hỏi: “Đoàn Đoàn, em biết tự tắm không?”

 

Nếu như không được, không biết có dì giúp việc nào chịu nhận công việc vào lúc trễ thế này không nhỉ?

 

Nhưng cậu lại thấy Đoàn Đoàn dùng sức gật đầu: “Em biết, em toàn tự tắm thôi!”