Văn Trạch thở phào nhẹ nhõm: “Được, vậy em đi tắm đi, chờ canh nấu xong anh gọi em ra ăn.”
Cậu giúp Đoàn Đoàn xả nước, lại bày dầu gội và sữa tắm dành cho trẻ em đã mua sẵn ra, chắc chắn không bỏ sót chuyện gì mới đi ra ngoài.
Cậu nhét quần áo bẩn của Đoàn Đoàn vào máy giặt, lại không cẩn thận làm rơi một món đồ ra ngoài. Nhìn một cái, cậu mới phát hiện, đó là một cái vương miện nhỏ. Cái vương miện này là lúc nãy mua bánh trứng gà non, tưởng ngày mai là sinh nhật Đoàn Đoàn nên cậu mới cố ý mua.
Cậu vốn tưởng Đoàn Đoàn đã ném đi, ai ngờ cô bé vẫn luôn cẩn thận đặt trong túi.
Mặc dù xác suất ngày mai là sinh nhật Đoàn Đoàn không cao, nhưng Văn Trạch vẫn không nhịn được mở điện thoại ra đặt một cái bánh kem.
Đợi một lát Đoàn Đoàn tắm xong đi ra thấy bánh kem, hẳn là con bé sẽ vui lắm.
Mặt cậu cũng lộ ra nụ cười.
Sau khi đặt bánh xong, cậu nghiêm ngặt tuân thủ thời gian mà Đoàn Đoàn nói, cứ mỗi năm phút lại khuấy canh một lần, khuấy thuận chiều kim đồng hồ 3 vòng, ngược chiều kim đồng hồ 3 vòng, chính xác giống như làm thí nghiệm khoa học vậy.
Động tác Đoàn Đoàn rất mau lẹ, không bao lâu đã tắm xong. Cô bé mặc bộ đồ ở nhà mới mua rồi bước ra ngoài.
Văn Trạch vẫn mang biểu tình nghiêm túc trên mặt, nhìn nồi canh chằm chằm: “Em chờ chút nữa nha, sẽ ăn được ngay thôi!”
Đoàn Đoàn: “Được ạ!”
Thật ra thì sau khi tắm xong, cô bé đã có chút đói. Nhưng nếu anh đã nói như vậy, mình vẫn nên ngoan ngoãn ngồi chờ ở sofa thôi.
Văn Trạch chờ đồng hồ kêu lên lần cuối cùng thì lập tức tắt lửa. Cậu định nhắc cái nồi xuống nhưng thiếu chút nữa đã bỏng tay.
Vì vậy cậu đành lấy một cái mui, nếm thử trước một miếng, lại phát hiện ra món canh ngon ngoài dự liệu. Sau khi nấu xong, dù là những quả lê bị cậu gọt lồi lõm lung tung cũng biến thành màu sắc nửa trong suốt, chẳng còn nhìn ra dáng tồi tệ ban đầu dù chỉ một chút.
Cậu vội vàng chuẩn bị hai cái chén, chén cho mình là chén cơm bình thường, còn của Đoàn Đoàn là cái chén lớn nhất trong nhà.
Sau khi dọn ra bàn, lòng Văn Trạch đầy mong đợi nhìn Đoàn Đoàn: “Em nếm thử đi, cẩn thận nóng.”
Đoàn Đoàn cũng rất mong đợi.
Cô bé dùng muỗng nếm thử một miếng.
Văn Trạch khẩn trương, trái tim nhảy lên cổ họng: “Vị, vị thế nào?”
Đoàn Đoàn lập tức đưa ngón tay cái ra: “Ngon lắm! Em nếm được tình yêu của anh!”
Văn Trạch: “...”
Đây thật sự không phải lời an ủi sao?
Đoàn Đoàn sốt ruột: “Anh, mẹ em nói, món ăn chứa đựng tình yêu mới là món ăn ngon nhất thế giới!”
Nghe là do mẹ nuôi nói, Văn Trạch yên tâm, ngược lại có chút ngượng ngùng nói: “Cũng... cũng không khoa trương như vậy chứ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngay lúc này, tiếng chuông cửa truyền đến.
Văn Trạch bước nhanh ra mở cửa, quả nhiên là nhân viên giao bánh kem.
Cậu giấu bánh ngọt sau lưng, định tặng Đoàn Đoàn một bất ngờ. Ai ngờ mới vừa đi tới phòng khách, cậu đã nghe thấy tiếng Đoàn Đoàn mừng rỡ kêu to: “Anh, em ngửi thấy mùi thơm của bánh kem!”
Văn Trạch: “...”
Nếu Đoàn Đoàn đã biết, cậu cũng không cần giấu giếm nữa, bày bánh kem ra bàn.
“Đoàn Đoàn, mặc dù không biết ngày mai có phải là sinh nhật của em thật không, nhưng anh vẫn chúc em sinh nhật vui vẻ nhé.”
Đoàn Đoàn ngẩn ra.
Cô bé không ngờ lời nói dối mình thuận miệng nói ra mà Văn Trạch lại tin.
Trên người anh đang tỏa ra luồng cảm xúc ấm áp.
Lần đầu tiên trong lòng Đoàn Đoàn lại sinh ra cảm giác áy náy sâu đậm như vậy.
“Anh ơi...”
Cô bé muốn nhào vào n.g.ự.c Văn Trạch, lại thấy anh trai đột nhiên sửng sốt, nhìn chằm chằm đỉnh đầu mình: “Đoàn Đoàn, đầu của em...”
Đoàn Đoàn ngẩn ra, theo bản năng sờ đầu mình. Lúc này cô bé mới ý thức được, vừa rồi mình quá kích động, dẫn đến cái sừng trên đầu đã mọc ra.
Không chỉ sừng, mà cả đuôi cũng xuất hiện rồi.
Đoàn Đoán nhớ đến bạn fan đã sợ hãi bỏ đi sau khi thấy sừng của mình. Nhưng cô bé không muốn anh trai ghét mình đâu.
Mê Truyện Dịch
Cô bé vội vàng tóm lấy tấm t.h.ả.m trên ghế sofa, che đầu mình lại, giống như một con đà điểu vậy, làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Văn Trạch bị mọi chuyện trước mắt k*ch th*ch đến nổi một lúc lâu sau cũng không lấy lại được tinh thần.
Bàn tay nhỏ của Đoàn Đoàn tóm tấm t.h.ả.m thật chặt, nước mắt tràn đầy hốc mắt. Cô bé dè dặt tiến một bước về phía Văn Trạch.
Văn Trạch lại lùi một bước theo bản năng.
Đoàn Đoàn cứng người tại chỗ.
Quả nhiên anh trai sợ mình.
Là lỗi của mình, mình nên nghe lời cha mẹ, chờ sau khi thân thể ổn định rồi tới.
Nước mắt lăn dọc theo gương mặt Đoàn Đoàn, rồi biến mất trong tấm thảm.
Cô bé thu dọn đồ của mình vào trong một cái bọc nhỏ, đây là một bảo bối chứa không gian mà cha chuẩn bị cho cô bé. Trước đó cô bé sợ anh phát hiện nên vẫn luôn không dám lấy ra dùng, bây giờ dùng cũng không sao rồi.