Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 446: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Khi Văn Trạch mơ màng tỉnh lại, liền nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ bên tai, cậu muốn mở mắt ra bảo bọn họ đừng ồn ào, lại cảm thấy mí mắt như nặng ngàn cân.

 

Dường như cậu đang mơ một giấc mơ rất dài, tuy rằng lúc đầu rất đau, nhưng rất nhanh cậu giống như được ngâm mình trong suối nước nóng, người lâng lâng, vô cùng thoải mái.

 

Cảm giác thoải mái như đang kéo cậu xuống, cậu lại đột nhiên bừng tỉnh, ra sức thoát khỏi cảm giác này.

 

Vào lúc cậu thoát khỏi, cảm giác đau đớn lại đ.á.n.h úp một lần nữa, hơn nữa còn đau đớn gấp bội, nhưng chính cảm giác thật này lại khiến Văn Trạch tự nhiên cảm thấy an tâm.

Mê Truyện Dịch

 

Vào lúc cậu chậm rãi thích ứng được cảm giác đau đớn này, cơ thể cậu dường như chân chính nhẹ nhàng hơn.

 

“Anh, trai, anh trai…”

 

Một giọng nói non nớt vẫn luôn kêu bên tai cậu.

 

Văn Trạch nhớ rõ, đây là tiếng của Đoàn Đoàn.

 

Cậu giãy giụa suy nghĩ muốn mở to mắt, chỉ là cậu dùng hết sức lực toàn thân mới miễn cưỡng nhấc được mí mắt lên một chút, lộ ra một khe hở.

 

Trong lúc mơ hồ, cậu nhìn thấy bóng dáng Đoàn Đoàn.

 

“Anh trai tỉnh rồi!”

 

Văn Trạch muốn nói chuyện lại cảm thấy giọng mình khàn khàn, không chỉ có vậy, cậu còn cảm thấy một mùi hôi thối gay mũi.

 

Cậu không thể kiên trì nữa, lại hôn mê bất tỉnh.

 

Đoàn Đoàn vốn tưởng anh trai đã tỉnh, đang muốn nói chuyện với anh, lại thấy anh ngất xỉu một lần nữa.

 

Không ngờ tới Thẩm Chi Diễn lại nhẹ nhàng thở phào: “Không sao đâu, đợi Văn Trạch tỉnh là tốt rồi.”

 

Khương Đào nhìn những vết bẩn trồi lên người Văn Trạch, theo bản năng nhìn về phía Côn Bằng.

 

Côn Bằng: “Nhìn gì! Ta không muốn rửa vết bẩn cho tên nhóc này!”

 

Khương Đào: “Nếu ngươi vi phạm hợp đồng…”

 

Côn Bằng: “…”

 

Đáng giận!

 

Nó túm Văn Trạch lên, hùng hổ đi về phía hồ Kính.

 

Đoàn Đoàn vốn cũng muốn qua đó, lại bị Khương Đào kéo lại: “Anh trai là con trai, không thể nhìn con trai tắm.”

 

Đoàn Đoàn chỉ có thể sốt ruột ngồi đợi trong phòng.

 

Cũng không biết qua bao lâu, Côn Bằng lại khiêng Văn Trạch ướt đẫm người quay về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Sau khi được rửa trôi vết bùn đen, làn da Văn Trạch trở nên rạng rỡ hơn, ngũ quan cũng tuấn tú hơn, tuy rằng cơ thể không biến hóa nhiều so với lúc trước nhưng dường như mỗi một khối cơ bắp đều ẩn chứa năng lượng.

 

Nước hồ Kính ẩn chứa linh lực, có thể hoàn toàn loại bỏ được dơ bẩn, đối với người mới tẩy gân cắt tủy như Văn Trạch là thích hợp nhất.

 

Thẩm Chi Diễn đổi quần áo cho cậu xong lại đỡ cậu về giường ngủ một lần nữa.

 

Văn Trạch ngủ một giấc này ba ngày ba đêm.

 

Đến khi cậu cuối cùng ngủ đủ, mở to hai mắt, cậu cảm thấy tinh lực của mình hoàn toàn khỏe mạnh, cơ thể uyển chuyển, nhẹ nhàng lại có lực.

 

Đoàn Đoàn cuộn tròn trước giường cậu, khuôn mặt đỏ rực giống như trái táo nhỏ, dường như cô cảm giác được gì đó, lông mi dài khẽ lay động, sau đó mở to mắt.

 

Cô bé nhào vào lồng n.g.ự.c Văn Trạch, khóc lớn nói.

 

“Anh, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi hu hu hu! Dọa c.h.ế.t Đoàn Đoàn!”

 

Văn Trạch luống cuống tay chân ôm cô bé: “Sao vậy?”

 

Lúc này Đoàn Đoàn mới thút tha thút thít nức nở kể lại chuyện lúc trước xảy ra.

 

Không bao lâu, Khương Đào và Thẩm Chi Diễn cũng biết, cùng đi đến.

 

Khương Đào biết Thẩm Chi Diễn có chuyện muốn nói với Văn Trạch nên đã đưa Đoàn Đoàn ra ngoài trước.

 

Văn Trạch không kịp phản ứng, không thể tin nổi hỏi Thẩm Chi Diễn: “Ba nuôi, con… con đã trở thành tiên nhân rồi sao?”

 

Thẩm Chi Diễn dịu dàng gật đầu: “Có thể nói là như vậy, sau khi tẩy gân cắt tủy, con có thể cùng trời đất đồng thọ, khác hoàn toàn so với trước đây, nói là tiên nhân cũng không sai.”

 

Văn Trạch nhìn hai tay của mình, ngoại trừ bàn tay trắng hơn so với trước một chút thì dường như không có biến hóa gì, chỉ khi cậu nắm tay lại mới có thể cảm nhận được năng lượng tràn đầy.

 

Tuy rằng cậu cực lực khống chế nhưng từ ánh mắt lấp lánh của cậu đã lộ ra chút kích động: “Ba nuôi, vậy là con sẽ có tiên pháp gì đó đúng không, ví dụ như bay, hay là thuật xuyên tường gì đó…”

 

Đây có lẽ là mộng tưởng của bất cứ nam sinh nào trong tuổi dậy thì, cho dù là Văn Trạch cũng không ngoại lệ.

 

Ai ngờ Thẩm Chi Diễn lại tàn nhẫn phá vỡ mộng tưởng của cậu: “Con chỉ có sức lực lớn hơn một chút, thể lực tốt hơn chút, đầu thông minh hơn chút thôi.”

 

“Thật ra cũng không có gì quá khác biệt, khi con về thế giới nhỏ bên kia cũng phải tuân thủ quy luật của nơi đó.”

 

Văn Trạch hơi thất vọng, cậu vốn cho rằng mình có thể có siêu năng lực giống như Team America, cứu vớt thế giới chứ!

 

Thẩm Chi Diễn nói: “Nhưng ba sẽ cho con quyền hạn, sau này con có thể tự do qua lại giữa thế giới nhỏ với núi Thương Lan.”

 

Điều này cũng không thể khiến nỗi buồn trong lòng Văn Trạch biến mất.

 

Thẩm Chi Diễn có thể đoán được cậu nghĩ gì, cười vỗ vai cậu: “Được rồi, sau này con sẽ từ từ thích ứng được thôi, trước tiên ra ngoài ăn cơm.”