Hai người đi ra ngoài.
Đoàn Đoàn đang ở nhà ăn vẫy tay với hai người, tươi cười vừa ngọt ngào lại vừa ngoan.
Văn Trạch nhìn em gái, theo bản năng mỉm cười, thấp giọng nói: “Nếu có thể thường xuyên nhìn thấy Đoàn Đoàn thì hình như cũng không tệ.”
Thẩm Chi Diễn: “…”
Tại sao anh đột nhiên có cảm giác tự mình dẫn sói vào nhà nhỉ.
Tay ngứa ngáy, muốn đ.á.n.h người thì phải làm sao bây giờ!
Buổi chiều ngày thu, địa giới của Lương Thành vừa đón một cơn mưa, tức khắc trở nên mát mẻ, không ít người nhộn nhịp ra khỏi cửa nhà.
Tửu lâu trong thành ngồi kín mít người, tiên sinh kể chuyện trên đài đang gõ cây thước: "Cái gọi là linh mạch của thiên hạ đều tới từ bầu trời, có thể nói trên trời có vô số kỳ trân dị bảo, linh thảo linh thú, ngay cả mặt đất cũng lót linh thạch..."
Tất cả mọi người thán phục lắng nghe, chỉ có một bóng dáng trong góc, đang dùng sức ăn điên cuồng, bát đĩa trước mặt chồng lên cao, gần như che mất người phía sau.
Chưa tới một lát, phía sau đống bát đĩa kia, truyền tới một giọng nữ trong trẻo: "Tiểu nhị, lại thêm mười bát mì thịt bò!"
Nhưng nàng không nhìn thấy tiểu nhị, ngược lại nhìn thấy ông chủ lồng tay áo đi tới: "Cô nương, hay là trước tiên ngài trả tiền cơm trước, sau đó lại gọi?"
Một thiếu nữ xinh xắn từ sau chồng bát thò đầu ra, mái tóc đen dài không búi lại, chỉ tết thành hai luồng thả xuống hai bên, mặc dù không trang điểm, lại lộ ra vẻ hoạt bát thanh lệ.
"Tiền?" Thiếu nữ nghi hoặc hỏi, "Đó là gì thế?"
Mặt ông chủ đã có chút khó coi, nhịn tức giận mà nói: "Cô nương, ăn cơm trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngài sẽ không phải là muốn ăn cơm bá vương đấy chứ?"
Thiếu nữ chớp mắt: "Tôi không có tiền, cái này có được không?"
Nàng nói xong, giống như làm ảo thuật biến ra từ trong túi một viên linh thạch.
Mê Truyện Dịch
Ông chủ trợn mắt.
Trong nháy mắt vốn dĩ tửu lâu đang huyên náo cũng yên tĩnh lại.
Gần Lương Thành có môn phái tu tiên Thiên Tinh Môn, trong thành cũng thường thấy người tu tiên qua lại, nên bọn họ đương nhiên cũng đã từng thấy qua linh thạch, viên linh thạch này trong suốt óng ánh, không hề có một chút tạp chất, ít nhất cũng phải là linh thạch trung phẩm.
Đừng nói mua những món ăn này, cho dù mua cả gian tửu lâu của bọn họ cũng dư dả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thiếu nữ nghiêng đầu: "Đủ không?"
Ông chủ vội vàng nói: "Đủ rồi đủ rồi, cô nương muốn ăn gì, cứ việc nói, lập tức sẽ dọn lên cho ngài..."
Đợi ông chủ ôm linh thạch rời đi.
Tửu lâu mới dần dần có tiếng người, chẳng qua tư tưởng tất cả mọi người đều không tập trung, len lén nhìn về phía trong góc.
Tiểu nhị niềm nở đem số bát đĩa trên bàn của nàng đi, không ít người mới thật sự nhĩn rõ dung mạo của nàng.
Nàng mặc một bộ hồng y sáng màu, mắt hạnh má đào, làn da trắng nõn giống như trứng chim mới bóc vỏ, mặc dù trên người không có trang sức gì, nhưng đã có người nhận ra, miếng ngọc rũ xuống bên hông của nàng được chạm khắc từ hạt ngọc Linh Lung.
Hạt ngọc Linh Lung là một trong những nguyên liệu quan trọng nhất để luyện chế khí cụ trữ vật, chỉ có túi trữ vật được thêm ngọc Linh Lung, mới có thể tự hình thành không gian, cất giữ vật sống.
Chỉ là thông thường để luyện chế túi trữ vật này, cũng chỉ thêm hạt ngọc Linh Lung cỡ bằng hạt gạo, bọn họ chưa từng thấy qua có người xa xỉ tới mức dùng cả một cái túi trữ vật được khắc từ ngọc Linh Lung.
Hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy rằng, thiếu nữ này đeo bảo vật, lại không rành thế sự như vậy, nhất định là tiểu tiên tử của tiên môn thượng đẳng, lén lút chuồn ra ngoài chơi.
Mà bốn người nam nữ mặc áo choàng đang ngồi ở một góc khác, giao lưu ánh mắt với nhau, lại nhìn về phía thiếu nữ, lộ ra vẻ mặt tham lam.
Không biết qua bao lâu, dường như cuối cùng thiếu nữ cũng ăn xong rồi, ông chủ mặt tràn đầy ý cười, đích thân tiễn nàng ra khỏi tiểu lâu.
Thiếu nữ giơ ngón cái lên: "Đồ ăn rất ngon."
Ông chủ tươi cười rạng rỡ: "Đa tạ cô nương khích lệ, lần sau lại ghé."
Thiếu nữ tràn đầy sức sống đi ra ngoài thành, không hề ý thức được có bốn cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng.
Bốn người này là bọn cường đạo nổi tiếng giới tu tiên, ngày thường đều cướp bóc người tu tiên của các môn phái nhỏ hoặc những tán tu*, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, cướp xong còn g.i.ế.c người.
*Hầu hết những tán tu ban đầu đều thuộc những người tu tiên chân chính, nhưng về sau họ không chịu nổi, chán với lối sống của môn phái hoặc người tu tiên, nên đã tự đày đọa bản thân và lang thang bên ngoài thế giới tu tiên.
Lần này bọn chúng tới Lương Thành, đúng lúc đang tìm kiếm con mồi khắp nơi, thì đụng phải thiếu nữ này.
Đối với tiểu cô nương không rành thế sự lại xuất thân cao quý, quả thực là con mồi tốt nhất không thể bỏ qua.
Tới ngoại ô, nữ nhân duy nhất trong bốn người bỏ áo choàng xuống, bước nhanh đuổi theo: "Muội tử, đợi một chút."