Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 451: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Nàng đáng thương nhìn Chí Diễn: "Nhất định phải lựa chọn sao?"

 

Mê Truyện Dịch

Mặc dù biểu cảm Chí Diễn ôn hòa, nhưng lời nói ra lại không chút lưu tình: "Đúng vậy, bắt buộc phải chọn."

 

Khương Đào nhìn tửu lâu gần trong gang tấc, nàng còn có thể ngửi thấy mùi bánh trung thu, nhưng một bên khác lại là Chí Diễn.

 

Nàng căn bản không thể lựa chọn.

 

Chính vào lúc nàng do dự, tiểu nhị kia thế mà lại nhìn thấy nàng: "Cô nương, ngài tới rồi, sao lại không đi vào thế, ngài đợi một lát, ta đi lấy bánh trung thu cho ngài."

 

Khương Đào vô tội nhìn Chí Diễn: "Ta không có đi vào nha, là ông ấy nhìn thấy ta."

 

Chí Diễn: "..."

 

Khương Đào cầm lấy bánh trung thu vui vẻ ăn.

 

Đúng lúc này, đám người truyền tới xôn xao: "Đi thả hoa đăng thôi~"

 

Khương Đào nhớ tới lời nói trước đây của tiểu nhị, vội vàng kéo Chí Diễn đi tụ họp tới điểm náo nhiệt đó.

 

Lúc này bên sông đã vây kín người, không ít người đã thả liên đăng xuống rồi, trên sông xuất hiện nhiều chấm nhỏ tựa như bầu trời được che kín các vì sao.

 

Bên cạnh còn có không ít tiểu thương đang rao bán liên đăng, một tiểu cô nương nhìn thấy hai người, liền giơ cái giỏ trong tay lên: "Ca ca tỷ tỷ, mua một ngọn liên đăng đi, để ước nguyện, Tiên tôn sẽ ban phúc cho hai người!"

 

Bản Tiên tôn: "..."

 

Khương Đào lại cười tít mắt móc bạc ra: "Lấy hai cái."

 

Sau đó nàng đưa cho Chí Diễn một ngọn, cố ý hỏi: "Lương Thực Dự Trữ, ngươi muốn ước nguyện với Tiên tôn không?"

 

Chí Diễn nhận lấy liên đăng, giữa lớp giấy mỏng manh là một cái bấc đèn, so với thỉnh cầu của những người tu tiên mà nói, không biết còn cẩu thả hơn bao nhiêu lần.

 

Nhưng hắn thấy Khương Đào nhắm mắt, bộ dáng thành kính.

 

Trái tim đột nhiên mềm xuống.

 

Nếu là ước nguyện của Khương Đào, hắn nguyện ý giúp nàng thực hiện.

 

Khương Đào ước nguyện xong, lập tức kéo Chí Diễn đi thả hoa đăng.

 

Nhưng khoảnh khắc nàng đem hoa đăng thả vào trong nước, trên mặt sông đột nhiên không gió mà dậy sóng, ngọn đèn của nàng giống như bị một sức mạnh vô hình cuốn tới giữa nhất.

 

Ngọn đèn cháy mãnh liệt, sau đó nháy mắt tắt ngúm.

 

Dường như cùng lúc, Chí Diễn cũng nghe thấy nguyện vọng của Khương Đào.

 

"Ta muốn luôn luôn ở cùng Lương Thực Dự Trữ, cũng muốn tới nhân gian chơi nữa."

 

Hắn mở mắt ra, không biết nên nói thế nào mới tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mà đúng lúc này, trong đám người đột nhiên có người hô lên: "Tiên tôn hiển linh rồi! Tiên tôn hiển linh rồi!"

 

Tức khắc, trong đám người giống như cái nồi chiên, không ít người điên cuồng quỳ lạy, còn có người liều mạng chen về phía bờ sông, tiểu cô nương bán hoa đăng kia bởi vì một mực chào hàng, vốn dĩ cách bờ sông khá gần, bị đám người xô đẩy, liền rơi thẳng xuống sông.

 

Khương Đào liếc mắt thấy, lập tức đẩy người bên cạnh ra, lấy tốc độ nhanh nhất xông tới bờ sông, bắt lấy cổ tay của tiểu cô nương.

 

Nàng ôm tiểu cô nương lên.

 

Tiểu cô nương chưa kịp định thần, bắt lấy vạt áo của nàng khóc to.

 

Khương Đào tay chân luống cuống, phóng ánh mắt cầu cứu về phía Chí Diễn.

 

Chí Diễn lại vẫn bị một màn vừa nãy làm cho chấn động.

 

Đối với Thao Thiết mà nói, ăn là bản năng, nhưng sẽ đi cứu người sao?

 

Hắn có thể thấy được sợi tơ lục sắc vừa xuất hiện trên người Khương Đào.

 

Nhân quả của nàng, dường như không giống với tưởng tượng của hắn.

 

Chỉ là mặc dù còn đang đắm chìm trong cảm giác chấn động, hắn theo bản năng tiếp nhận lấy lời cầu cứu của Khương Đào, nhẹ nhàng đặt tay lên người tiểu cô nương, khí tức mềm mại phất qua, từ từ trấn an tiểu cô nương.

 

Lúc này, phụ mẫu của tiểu cô nương tìm tới, ôm lấy nữ nhi khóc lớn, lại kéo tiểu cô nương quỳ xuống cảm tạ hai người.

 

Khương Đào nâng hai người dậy, Chí Diễn lại dùng phương thức lúc nãy trấn an họ, mới rời đi.

 

Trên đường trở về, Chí Diễn hỏi Khương Đào: "Vì sao ngươi lại cứu tiểu cô nương ấy?"

 

Khương Đào buồn bực hỏi: "Nhưng nếu ta không cứu nàng, nàng sẽ bị c.h.ế.t đuối đó!"

 

Chí Diễn đáp: "Tiểu cô nương ấy là phàm nhân, sau khi c.h.ế.t đi sẽ tiến vào luân hồi, có được nhân sinh mới."

 

"Nhưng điều đó không giống nhau." Khương Đào nói: "Người mà nàng ấy quen biết không giống nhau, phụ mẫu của nàng ấy không giống nhau, ừm..."

 

Nàng chỉ vào những sợi tơ lục hư ảo trên người mình nói: "Ngay cả những nhân quả này cũng không giống nhau đâu, như thế thì, nàng ấy không còn là nàng ấy nữa."

 

Khương Đào nhìn hắn: "Lương Thực Dự Trữ, cho dù sau này ngươi có gặp một con Thao Thiết nữa, đó cũng không phải ta."

 

Chí Diễn im lặng rất lâu.

 

Lần đầu tiên hắn cảm thấy, hiểu biết của hắn về Khương Đào quá nông cạn rồi.

 

Hai người ở Lương Thành đón trung thu xong, Chí Diễn lại không nói phải trở về.

 

Khương Đào làm bộ không biết, lại kéo hắn đi Uyển Thành, so với Lương Thành, phong cảnh ở Uyển Thành không giống với Lương Thành, càng quan trọng đó là, mỹ thực ở Uyển Thành cũng không giống Lương Thành.

 

Mỗi ngày Khương Đào đều kéo Chí Diễn chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ, không chỉ ăn mỹ thực, mà còn trà trộn vào thành nghe bát quái, có lúc còn thấy việc nghĩa hăng hái làm một chút.