Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 452: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Nàng sống rất tùy tiện, không hề bị cái gọi là nhân quả trói buộc.

 

Nàng nghĩ rõ ràng, ngược lại chính là trở về nhổ cỏ đó!

 

Nhổ một gốc cũng là nhổ, nhổ nhiều gốc cũng là nhổ, có gì khác nhau.

 

Mà Chí Diễn, gần như cũng mặc kệ nàng, không hề hỏi nàng rốt cuộc chọn cái gì, cũng không gây trở ngại cho nàng nữa.

 

Sau Uyển Thành, hai người lại đi kinh đô.

 

Là kinh thành dưới chân vua, ở đây so với Uyển Thành và Lương Thành còn phồn hoa hơn rất nhiều.

 

Ở nơi đây, hai người thuê một cái viện nhỏ, đón Tết ở nhân gian.

 

Khương Đào bừng bừng hứng thú treo tranh tết, dán câu đối, còn học nhà người ta gói bánh chẻo, bánh đường, thậm chí còn kéo hắn đón giao thừa.

 

Nhưng sau khi đón Tết xong, nàng lại chủ động nói với Chí Diễn: "Đi thôi, chúng ta quay về núi Thương Lan đi!"

 

Chí Diễn hỏi: "Ngươi không muốn ở lại đây chơi sao?"

 

Khương Đào đáp: "Ta muốn ở đây chơi nữa, nhưng rốt cuộc đây cũng không phải nhà mà, núi Thương Lan mới là nhà."

 

Tâm tình Chí Diễn rung động: "Nhà?"

 

Khương Đào gật đầu, gian xảo nói: "Lương Thực Dự Trữ, thực ra ngươi muốn quay về đúng không? So với nhân gian, ngươi thích núi Thương Lan hơn đúng chứ?"

 

Thực ra trong lòng hắn trước giờ không có thích hay là không thích.

 

Từ khi hắn sinh ra, đã có trách nhiệm thuộc về hắn, chuyện hắn phải làm, chính là duy trì cân bằng của đất trời, tuân thủ tất cả quy tắc.

 

Nhưng, hắn có thích cuộc sống này không?

 

Hắn không biết.

 

Có lúc hắn sẽ xuyên qua kính thế giới, nhìn trăm loại hình thái của thế gian, nhìn hỉ nộ ái ố của nhân loại, thậm chí có lúc sẽ rời khỏi núi Thương Lan, tự mình tới nhân gian cảm nhận loại cuộc sống tươi mới này.

 

Nhưng chỉ cần quay trở về, hắn sẽ không lưu tình chút nào mà chặt đứt nhân quả trên người.

 

Nhưng đoạn thời gian này, hắn và Khương Đào cùng tới nhân gian, lại là lần đầu tiên ý thức được không giống với những lần trước, thế cho nên hắn bắt đầu tham luyến loại tốt đẹp này.

 

Hắn không ngờ được rằng, người đầu tiên nói quay trở về thế mà lại là Khương Đào.

 

Ánh mắt nàng trong suốt tự nhiên, giống như đang nói, chơi đủ rồi thì về nhà, đây không phải là một chuyện rất tự nhiên sao?

 

Chí Diễn bật cười: "Ừ, về thôi, lễ vật cho sinh thần của ngươi có lẽ cũng chuẩn bị gần xong rồi."

 

Mắt Khương Đào lập tức sáng lên: "Thật không thật không? Chúng ta nhanh về thôi!"

 

Đúng là một khắc cũng không đợi được.

 

Chí Diễn một tay che mắt nàng, đợi tới lúc nàng mở mắt ra lần nữa, đã về tới núi Thương Lan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhưng lúc này núi Thương Lan hoàn toàn thay đổi, cây bên đường đều treo lồng đèn đỏ rực, hai con thiên mã kéo một cỗ xe ngựa tới, nhân sinh không còn gì luyến tiếc mà đứng trước mặt Khương Đào.

 

Chí Diễn dìu nàng lên xe, bay về phía đỉnh núi.

 

Trên bầu trời cũng giống như pháo hoa, lóe ra câu "Chúc Khương Đào sinh thần vui vẻ", thậm chí nếu nhìn kỹ, còn có thể nhìn thấy những đám mây hình Thao Thiết.

 

Vốn Khương Đào cho rằng bản thân chỉ thu chút lễ vật sinh thần, lại không ngờ rằng Chí Diễn lại làm long trọng như vậy.

 

Đợi tới khi hai người đến đỉnh núi.

 

Ở đó bày một cái bàn dài, toàn bộ đều là các loại mỹ thực mà Khương Đào thích ăn, còn có cả những linh thú khác khoác lên hồng y, bị bắt làm tiểu nhị.

Mê Truyện Dịch

 

Ánh mắt bọn chúng nhìn Chí Diễn đều vô cùng đau lòng, giống như hắn là một quân vương bị gian phi che mờ mắt.

 

Chẳng qua Khương Đào không để bụng.

 

Hai mắt nàng lấp lánh nhìn Chí Diễn: "Đây là lễ vật sinh thần của ta sao?"

 

Chí Diễn lắc đầu: "Lễ vật ở bên ngoài, đây là tiệc sinh thần ta làm cho ngươi."

 

"Tối nay, chính là sinh thần chân chính của ngươi."

 

Khương Đào ngơ ngác.

 

Từ lúc nàng có ký ức, vẫn luôn bị nh.ụ.c m.ạ bị ghét bỏ, trước giờ chưa có linh thú nào nguyện ý chơi cùng nàng, mọi người nhìn thấy nàng, chỉ có sợ hãi và chán ghét.

 

Sinh thần của nàng đối với bọn chúng mà nói, chính là tai họa.

 

Thế nên mặc dù nàng nói đùa với Chí Diễn, nói muốn lễ vật sinh thần, nhưng thực ra cũng chẳng ôm hy vọng gì, chỉ cảm thấy bản thân có thể nhận được một cái lễ vật mà thôi.

 

Nhưng nàng không ngờ, Chí Diễn thế nhưng sẽ thật sự tính ra sinh thần của nàng, sau đó tốn nhiều thời gian công sức làm tiệc sinh thần vì nàng.

 

Nàng cảm thấy trong tim như có thứ gì đó đang điên cuồng khởi động.

 

Rất ấm áp, rất ngọt ngào.

 

Nàng nghĩ, Lương Thực Dự Trữ tốt như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không ăn mất hắn.

 

Chí Diễn không biết trong lòng nàng nghĩ gì, bằng không sẽ vô cùng cạn lời.

 

Hắn dựa theo cảnh tượng sinh thần mà mình nhìn thấy ở nhân gian, để cho Khương Đào ngồi ở chủ vị, lại tự mình đưa cho nàng bát mì trường thọ.

 

"Trước tiên ăn xong đã, sau đó rồi nhận quà."

 

Lời hắn vừa dứt.

 

Khương Đào giống như cơn bão, thổi quét toàn bộ bàn ăn.

 

Yến tiệc sinh thần phong phú mà tinh tế nháy mắt trở nên sạch sẽ, ngay cả chút nước đồ ăn cũng không để lại.