Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 47: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Dương Trinh tức giận trừng mắt nhìn Nhạc Hủy một cái. Nếu không phải cái biện pháp rách nát của cô ta, bản thân lấy được thêm chút điểm kia, cũng không đến nông nổi này.

 

Nếu không phải e ngại mình vẫn còn đang đứng trước ống kính, lúc này anh ta đã trực tiếp rời đi rồi.

 

Nhạc Hủy vừa khó chịu vừa uất ức.

 

Cô tay cấu vào lòng bàn tay mình thật mạnh, khống chế không để bản thân lộ ra vẻ mặt vặn vẹo.

 

Cô ta cũng không biết tại sao chuyện lại thành ra thế này.

 

Đều tại Khương Đào!

 

Lúc này, Khương Đào đang ăn ngấu nghiến dường như cảm giác được điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía Nhạc Hủy.

 

Không tệ không tệ.

 

Cơm nước xong còn có đồ tráng miệng.

 

***********

 

Nhiệm vụ của ngày hôm sau tương đối nhẹ nhàng.

 

Nhưng toàn bộ quá trình, Nhạc Hủy đều không tập trung, mơ mơ màng màng giống như ngủ không được ngon giấc.

 

Cô ta cũng không biết tại sao mà bản thân lại không hận Khương Đào nổi.

 

Chỉ cần lòng vừa nhen nhóm lửa hận, chúng sẽ bị dập tắt ngay lập tức.

 

Nhiều lần như vậy, cô ta không khỏi sợ hãi, cảm thấy mình gặp quỷ.

 

Nhạc Hủy nghi thần nghi quỷ thẳng đến tận trời sáng cũng không ngủ được, sau đó đã vội vàng rửa mặt, đi trang điểm.

 

Đôi mắt bên trong gương vô thần, cực kỳ tiều tụy, thậm chí còn có chút sưng lên.

 

Cô ta bị dọa sợ gần chết, ước chừng phải tô vẽ một giờ đồng hồ mới có thể miễn cưỡng gặp người khác được.

 

Thế nhưng, khi đứng cùng một chỗ với Khương Đào và Đường Ngữ Hạ, vừa nhìn một cái là có thể nhận ra, rốt cuộc là ai có vẻ đẹp tự nhiên, người nào chỉ nhờ vào trang điểm.

 

Ngay cả người quay phim cũng không khỏi nghĩ thầm trong lòng.

 

Suy cho cùng cũng chỉ là người nổi tiếng trên mạng thôi, bì không nổi vẻ đẹp của minh tinh.

 

Nhạc Hủy đương nhiên cũng nhìn thấy làn da trắng nõn không tỳ vết kia, cùng với cái eo thon của Khương Đào. Cho dù cô mặc áo T shirt rộng thùng thình cũng không tài nào che được vóc người xinh đẹp kia.

 

Cô ta càng đố kỵ, càng hận thù.

 

Rõ ràng ngày nào Khương Đào cũng ăn nhiều như vậy, thức ăn còn đều là loại dầu mỡ có lượng đường cao. Tại sao cô lại không mập, thậm chí ngay cả da cũng đẹp vậy chứ.

 

Nhạc Hủy ghen tỵ đến đỏ cả mắt.

 

Lúc này, Khương Đào làm bộ như vô tình đụng nhẹ vào cô ta.

 

Sự ghen tỵ của cô ta giống như quả bóng hơi bị chọc thủng, “Bụp” một cái đã biến mất.

 

Nhạc Hủy:...

 

Cô ta đã tê dại.

 

Ngay cả ghen tỵ cũng không được nữa sao!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Khương Đào thỏa mãn ợ một cái.

 

Nguồn thức ăn phong phú lại ổn định như vậy, cô cũng hơi thích Nhạc Hủy rồi.

 

***********

 

Quay chương trình xong, Đồng Đồng tới đón Khương Đào.

 

Khương Đào bày ra dáng vẻ lười biếng, giống như ăn no, đang chờ tiêu hóa.

 

Đồng Đồng:...

 

Cơm nước của tổ tiết mục ngon dữ vậy sao?

 

Đồng Đồng báo cáo theo lệ một chút về tốc độ tăng fan của cô gần đây, cùng với vài công việc vừa được nhận.

 

“Có mấy hợp đồng quảng cáo, nhưng em đã thử điều tra rồi, không được tốt lắm. Bây giờ chị đã thăng hạng, chúng ta cũng không vội nhận.”

 

“Còn về công việc tiếp đó...”

 

Biểu tình của Đồng Đồng lập tức trở nên kích động, “Chị, chị biết đạo diễn Chu, Chu Chí Lan không?”

 

Khương Đào mơ mơ màng màng: “Cháo gì?”

 

*Chữ “Chu” và “Cháo” trong tiếng Trung đều đọc là “zhōu”.

 

Đồng Đồng: “...”

 

Cô dứt khoát bỏ qua vấn đề này, nói: “Trong tay đạo diễn Chu đang có một bộ đại IP* tên là Lăng Tiêu Ký, đúng lúc bây giờ đang tìm diễn viên. Đạo diễn Đường đã tiến cử chị cho anh ấy, vậy nên đạo diễn Chu bảo chị đến thử vai đó.”

 

*Chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.

 

Khương Đào nghe thấy chuyện này không liên quan đến ăn uống thì không có hứng thú nghe tiếp.

 

Đồng Đồng: “Nghe nói cơm nước trong đoàn phim của đạo diễn Chu rất ngon, lại nhiều nữa, bao no...”

 

Khương Đào: “Không cần nói nữa, chị nhất định sẽ lấy được vai diễn này.”

 

Đồng Đồng không nhịn được cười ra tiếng. Nhưng không biết nghĩ tới cái gì, nụ cười trên môi phai nhạt đi một ít.

 

Khương Đào kỳ quái nhìn cô: “Em sao vậy?”

 

Đồng Đồng không nghĩ tới cô lại nhạy cảm như vậy nên có chút hoảng hốt. Do dự một lát, cô nàng mới lên tiếng: “Gần đây hình như anh Tôn có chút khác thường.”

 

“Anh Tôn nào?”

 

Nhìn gương mặt mờ mịt của Khương Đào, Đồng Đồng có chút không nói nên lời, “Tôn Kiến Hiền, người quản lý trước của chị đó.”

 

Khương Đào: “À, cái tên mà nhìn một cái là biết ăn không ngon chứ gì.”

 

Đồng Đồng: “...”

 

Khương Đào: “Hắn thế nào?”

 

Đồng Đồng nhíu mày: “Em cũng không rõ. Nhưng lần trước em gặp anh ta ở cửa phòng hồ sơ. Trông anh ta có vẻ như rất hốt hoảng, vội vội vàng vàng chạy đi. Em đi hỏi người của phòng hồ sơ, bọn họ chỉ nói là anh ta đến tra một ít tài liệu, cũng không làm gì.”

 

Mê Truyện Dịch

“Nhưng không biết tại sao, trong lòng em luôn có chút bồn chồn.”