Vừa ra ngoài quán ăn, cô liền đặt hết số thẻ điểm lấy được nãy giờ vào tay Đường Ngữ Hạ.
Đường Ngữ Hạ sửng sốt: “Khương Khương, cậu làm gì vậy?”
“Cho cậu đấy.”
Đường Ngữ Hạ cảm động vô cùng: “Khương Khương, cậu tốt với mình quá...”
Song Khương Đào lại lắc lắc đầu: “Đây là học phí.”
“Học phí gì?”
“Tuyên truyền á!”
Khương Đào vỗ vào hộp kem trống không một cái, “Đây là một kỹ năng rất quan trọng. Nếu học được không chừng có thể nhận được hợp đồng đại diện cho những nhãn hiệu khác. Ví dụ như chocolate, bánh ngọt, bánh quy, v.v...”
Khương Đào đang càng nghĩ càng thấy đẹp.
Đường Ngữ Hạ cảm động đến nỗi nước mắt lưng tròng.
Khương Khương thật biết quan tâm người khác.
Vì không muốn cô có gánh nặng trong lòng, ngay cả cái lý do khác thường như vậy cũng nói ra được!!
************
Cuối cùng cũng tới thời gian tổng kết điểm buổi tối.
Dương Trinh và Nhạc Hủy bận rộn suốt một buổi chiều, cuối cùng cũng nâng được điểm số của Nhạc Hủy lên.
Hai người vô cùng tự tin, chờ đạo diễn Trâu công bố số điểm.
Lúc này, đạo diễn Trâu đẩy một cái bảng trắng phủ kín vải ra.
“Hôm nay mọi người cực khổ rồi.”
“Tổ tiết mục chúng tôi vừa tiến hành tổng kết số điểm cuối cùng, và vị trí nhất, nhì ba của chúng ta sẽ được định ngay sau đây.”
“Mọi người có mong chờ không?”
“Mong chờ!!!”
“Đừng vội.”
Đạo diễn Trâu cười ha hả cho người đẩy ba xe thức ăn vào, sau đó mở từng cái từng cái một ra.
“Đây chính là bữa tối của chúng ta hôm nay.”
“Hạng ba có ba người, bữa tối là... cơm trắng kèm dưa muối.”
Tất cả mọi người: “...”
Mặc dù biết tổ chương trình chơi không đẹp, nhưng cũng không nghĩ tới bọn họ có thể xấu tới mức này.
Đạo diễn Trâu híp mắt mở xe thức ăn thứ hai.
“Hạng hai có hai người, chỉ là mấy món dân dã nhưng trông cũng không tệ. Một hạng mục an toàn.”
“Còn về hạng nhất...”
Các vị khách mời bị đạo diễn Trâu khơi dậy sự thèm ăn.
Thấy vậy, ông thả tấm vải trùm xe thức ăn xuống: “Dù sao bây giờ cũng không có gì hồi hộp, hay là các bạn thử đoán xem trong đây có món ngon gì?”
Các khách mời: “...”
Úp úp mở mở thế này thật là muốn đ.á.n.h người!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong ống kính, vẻ mặt của các vị khách mời đều biểu lộ rất đặc sắc, cống hiến đủ tài liệu thực tế cho chương trình.
Lúc này, đạo diễn Trâu mới vén tấm vải đậy xe đồ ăn ra.
Một bàn thức ăn toàn món chính* hiện ra.
*Nguyên văn là 硬菜, tùy theo địa phương mà cách lý giải từ này khác nhau. Nhưng chung quy, 硬菜 chỉ những món giữ vị trí trung tâm trên bàn ăn.
Tổ tiết mục chắc chắn đã chơi khô máu, quá hoành tráng!
Khương Đào nuốt một ngụm nước miếng.
Mà Dương Trinh cùng Nhạc Hủy hai mắt nhìn nhau, lộ ra nụ cười như ý.
Bữa ăn hoành tráng này càng ngon lành, sẽ khiến bàn ăn cơm trắng dưa muối kia càng khó coi, cũng vì vậy mà lát nữa khi Khương Đào đưa ra lựa chọn thì hiệu quả càng mạnh.
Bọn họ đã gấp gáp muốn nhìn thấy cảnh Khương Đào bị sụp đổ hình tượng lắm rồi.
Ngay tại lúc đạo diễn Trâu sắp vén tấm vải phủ bảng điểm lên.
Đổng Hiển Hoành lại đột nhiên lên tiếng: “Chờ một chút.”
Anh ta áy náy nhìn Thịnh Hi Bạch bước đi khập khiễng, nói: “Hi Bạch vì cứu tôi nên mới bị thương, tôi muốn tặng điểm của mình cho cậu ấy.”
Thịnh Hi Bạch: “Anh!”
Đạo diễn Trâu cười một tiếng. Lúc xế chiều, Đổng Hiển Hoành đã tìm ông nói chuyện này.
Cho nên, ông chỉ hỏi lại một câu: “Cậu chắc chắn chứ?”
Đổng Hiển Hoành gật đầu.
“Được rồi.” Đạo diễn Trâu nói: “Vậy thì chín điểm của Đổng Hiển Hoành sẽ được cộng cho Thịnh Hi Bạch. Trước mắt, Đổng Hiển Hoành không điểm, Thịnh Hi Bạch mười lăm điểm.”
Trong nháy mắt, Thịnh Hi Bạch đã vượt qua Dương Trinh và Nhạc Hủy.
Hai người kia không nghĩ tới sẽ phát sinh biến cố như vậy.
Dương Trinh lập tức đưa ánh mắt trách cứ nhìn về phía Nhạc Hủy.
Nhạc Hủy vội vàng an ủi: “Không sao, không ảnh hưởng gì đâu.”
Cô ta tự tin trấn an Dương Trinh.
Anh lờ đi những u ám trong trái tim mình, không rời mắt nhìn đạo diễn Trâu vén tấm vải lên, tựa như đó chính là thứ vũ khí có thể hủy diệt Khương Đào.
Thế nhưng, khi tấm vải được vén lên, anh ta lại thấy phía dưới cái tên Đường Ngữ Hạ là con số hai mươi thật to.
Nụ cười của hai người kia cứng lại.
Nhạc Hủy nghẹn ngào nói: “Sao... Sao có thể?!”
Nhưng sự thật chính là như vậy.
Hạng nhất không nghi ngờ gì nữa thuộc về Khương Đào.
Hạng nhì là Đường Ngữ Hạ và Thịnh Hi Bạch.
Đường Ngữ Hạ hưng phấn ôm lấy Khương Đào bên cạnh: “Khương Khương, tớ yêu cậu!”
Mê Truyện Dịch
Thịnh Hi Bạch không nghĩ tới mình có thể đứng thứ hai, ngượng ngùng gãi đầu rồi nói cảm ơn với Đổng Hiển Hoành: “Anh Đổng, lát nữa anh ăn chung với em đi. Đồ ăn nhiều như vậy, em cũng không ăn hết.”
Đổng Hiển Hoành vỗ bả vai cậu ta: “Được thôi!”
Chỉ có Nhạc Hủy và Dương Trinh vẫn không thể tin nhìn bảng trắng như cũ.
Bận trước bận sau, cuối cùng người làm trò hề chính là bọn họ.