“Èo... đùa chút thôi, có cần phải ác vậy không?”
Chu Chí Lan rụt tay về.
Cậu ta ho nhẹ một tiếng: “Bây giờ chúng ta bắt đầu thử vai.”
“Trước hết, cô làm biểu cảm thích thú, giận dữ, buồn bã và vui vẻ đi.”
Đây đều là những thứ Đồng Đồng đã bổ túc cho cô từ trước. Khương Đào hoàn thành một cách rất thuận lợi.
Sau đó lại thử diễn một đoạn phim ngắn.
Chu Chí Lan nhíu mày.
Biểu hiện trong đoạn phim vừa rồi của Khương Đào chỉ có thể nói là tạm được, điều này khiến cậu chàng có chút thất vọng.
Vốn tưởng người mà chú Đường đề cử hẳn phải biểu hiện tốt hơn chút nữa mới đúng.
“Yêu cầu cuối cùng, cô hãy thử diễn một con hung thú vừa tàn bạo, tham lam lại tàn nhẫn đi.”
Cho Khương Đào hoàn tất buổi thử vai cũng là vì nể mặt chú Đường, chứ thật ra Chu Chí Lan đã không còn ôm hy vọng gì nữa. Cậu đặt bút lên bàn, nghiêng người ra phía sau tựa vào ghế, thái độ sao nhãng nhìn Khương Đào.
“Thú dữ hả.” Khương Đào chớp chớp mắt, “Tôi rất giỏi cái này.”
Chu Chí Lan cười giễu, cũng không để tâm.
Nhưng trong nháy mắt, cậu đã phát hiện khí thế trên người Khương Đào thay đổi.
Căn phòng vốn đang ấm áp, đột nhiên nhiệt độ như hạ xuống.
Mọi người đều cảm thấy bản thân đang bị một loại áp bách chi phối một cách mạnh mẽ. Loại cảm giác này bắt nguồn từ sâu trong gen của họ, là nỗi sợ hãi đối với thiên địch của mình.
Bọn họ muốn chạy trốn, nhưng căn bản không có hơi sức để trốn.
Chỉ có thể hoảng sợ nhìn Khương Đào tiến đến ngày càng gần.
Nữ biên kịch bên cạnh Chu Chí Lan bị dọa đến nỗi nước mắt cũng sắp rơi ra ngoài.
Chu Chí Lan cũng cực kỳ sợ hãi, chỉ có thể cố nén không để bản thân mất mặt.
Mặc dù chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng bọn họ lại cảm giác như đã qua thật lâu.
Cuối cùng trong đầu chỉ còn lại bốn chữ... không muốn tìm chết.
Chờ đến khi bọn họ lấy lại tinh thần, Khương Đào đã bưng điểm tâm trước mặt họ, đ.á.n.h chén một cách vui vẻ.
Chu Chí Lan thở dài một hơi.
Lúc này mới phát giác, sau lưng đã ướt hết.
Cậu ngạc nhiên lại có chút không chắc chắn nhìn Khương Đào.
Cái này cmn quá đáng sợ luôn!
Cô ấy còn là người sao!!
Mê Truyện Dịch
Trong khoảnh khắc vừa nãy, cậu thật sự cảm thấy mình thật sự đang đối mặt với một con thú dữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỹ thuật diễn non kém có thể điều chỉnh chỉ dạy, nhưng khí thế doạ người thế này lại hiếm thấy.
Chỉ cần trước ống kính cô có thể diễn được một nửa cái khí thế ban nãy...
Không, ba phần là đủ rồi.
Tuyệt đối chính là Nguyệt Già bản gốc!
Cậu chàng hưng phấn đứng lên, cầm hợp đồng đã sớm chuẩn bị bên cạnh, “Cô Khương, chúc mừng, nhân vật Nguyệt Già này là của cô.”
Khương Đào vỗ vỗ tay phủi vụn điểm tâm, đang chuẩn bị đi đến nhận lấy.
Bất ngờ, bên cạnh lại chìa qua một bàn tay, đè lên hợp đồng.
Thẩm Chi Diễn nở một nụ cười ôn hòa.
Sau cặp mắt kính gọng vàng, đôi mắt lóe sáng bởi vì gặp kỳ phùng địch thủ mà nảy sinh từng tia cuồng nhiệt.
“Chờ một chút, trước đó, cô cùng tôi diễn một đoạn phim cái đã.”
Khương Đào rất tức giận.
Cô không diễn có được không.
Chu Chí Lan nói với cô, nhà đầu tư của bộ phim này là Thẩm Chi Diễn, nếu anh không đồng ý, bản thân cũng không có cách nào để cô vào đoàn.
Thế nên, Khương Đào chỉ có thể nhận kịch bản đi chuẩn bị.
Trong lúc chuẩn bị, cô thầm lôi Thẩm Chi Diễn ra mắng từ trên xuống dưới một trận. Mỗi lần gặp tên đó đều không có chuyện tốt.
Lần trước thì cướp cá chua ngọt của cô, lần này lại cản trở cô nhận hộp cơm có thể ăn đến no.
Chuyện này mà nhịn được thì chuyện gì chả nhịn được!
Khương Đào quyết định lát nữa khi diễn, nhất định sẽ ra oai phủ đầu với tên kia.
Để tên đó biết, Thao Thiết không ăn chay!
Trong “Lăng Tiêu Ký”, vai khách mời mà Thẩm Chi Diễn đóng là Tịnh Lưu Thượng Tiên. Bởi vì quá khôi ngô nên đã bị hung thú Nguyệt Già cướp về động phủ, khăng khăng muốn thành thân cùng chàng ta. Sau này, nam chính tìm cách xâm nhập vào động phủ của Nguyệt Già, g**t ch*t Nguyệt Già, giúp Tịnh Lưu trốn thoát.
Thẩm Chi Diễn ngồi trên ghế, nhắm mắt nhập vai.
Khi anh mở mắt ra lần nữa, dịu dàng trong mắt đã hoàn toàn biến thành lạnh lùng trong trẻo. Cái khí chất cao ngạo mà thoát tục kia, ngay lập tức khiến người ta có cảm giác xa cách, cao không với tới.
Dù cho đang mặc quần áo hiện đại, nhưng điều đó lại chẳng khiến anh trở nên không ăn nhập với kịch bản chút nào.
Chu Chí Lan nắm chặt tay, không hổ là Thẩm Chi Diễn, bất luận diễn nhân vật nào anh cũng có thể nắm bắt được một cách chuẩn xác như thế.
Xem anh diễn đúng là một loại hưởng thụ.
Cũng không biết cô gái nhỏ giống mãnh thú kia có thể bắt kịp tiết tấu của anh không.
Khương Đào dựa theo kịch bản bước vào. Lúc nhìn thấy Thẩm Chi Diễn, cô ngơ ra một lúc.
Wow~
Thơm quá thơm quá~