Trên người tên này vậy mà lại có một loại cảm giác sạch sẽ mà thuần tuý như vậy.
Khương Đào si mê đi về phía Thẩm Chi Diễn, sau đó vươn tay chạm nhẹ vào anh một chút.
Mùi hương ngọt ngào nồng đậm kia khiến cô không nhịn được mà nheo mắt lại vì hạnh phúc và thỏa mãn.
Thẩm Chi Diễn đang chuẩn bị nói lời thoại, lại cảm thấy mớ cảm xúc bản thân chuẩn bị tốt nãy giờ đột nhiên mất sạch.
“...”
“Xin lỗi, tôi thoát vai rồi, làm lại lần nữa”
Chu Chí Lan vẫn còn đang đắm chìm trong kỹ năng diễn xuất của Khương Đào. Ngay cả khi cô không nói một câu nào, cũng có thể khiến người ta thấy được sự si mê cố chấp của Nguyệt Già dành cho Tịnh Lưu một cách sống động chân thực nhất.
Hơn nữa, rõ ràng là một hung thú tàn nhẫn đáng sợ, nhưng khi chạm vào ý trung nhân của mình lại có thể nở nụ cười hạnh phúc đến như vậy.
Loại tương phản này, quả thật đáng yêu đến nổi khiến người ta sởn gai ốc.
Kết quả là Khương Đào có thể bắt được tiết tấu của Thẩm Chi Diễn. Ngược lại Thẩm Chi Diễn lại không bắt kịp cô?
Chu Chí Lan cũng kinh ngạc!
Đây chính là Thẩm Chi Diễn đó! Người được mệnh danh là người đàn ông có diễn xuất chạm nóc của giới giải trí. Vậy mà hiện tại người này lại không bắt kịp tiết tấu diễn của Khương Đào, một diễn viên nghiệp dư như thế.
Đây là tin tức lớn động trời gì chứ!
Nếu như bị truyền ra ngoài, e rằng toàn bộ Weibo sẽ bị tê liệt.
Thẩm Chi Diễn ngước mắt nhìn Khương Đào, ẩn ý nói: “Chúng ta diễn lại lần nữa ”.
“Dù sao thì buổi thử vai này liên quan đến việc cô có thể lấy được vai diễn không”
“!”.
Khương Đào lập tức cảnh giác.
Thẩm Chi Diễn ngồi lại điều chỉnh cảm xúc lần nữa.
Khương Đào ngửi hương thơm phát ra không ngừng từ người anh.
Trong lòng lại đang diễn ra một cuộc giao chiến.
Một bên là cảm xúc tinh khiết gần trong gang tấc.
Bên kia lại là cơm hộp có thể ăn đến no.
Thật rối quá!
Bỏ đi!
Con nít mới chọn lựa, Thao Thiết thì muốn hết!
Cô vỗ vỗ vào mặt mình.
Nhịn xuống!
Cho dù tên đàn ông này có ngọt ngào đến đâu cũng phải nhịn!
Đoạn kịch bắt đầu lại lần nữa.
Tịnh Lưu mở mắt ra, thời khắc nhìn thấy Nguyệt Già, hắn liền tỏ vẻ chán ghét không thể nhịn được.
“Lại là ngươi.”
“Cách xa ta một chút!”
Khương Đào mê muội nhìn người trước mặt, trong hơi thở lan tràn ngập mùi hương ngọt ngào.
Phải nhịn!
… Nhưng thật sự rất thơm.
Đây quả thật là một thử thách cực lớn đối với năng lực tự kiềm chế của Thao Thiết.
Khương Đào khó khăn nói từng lời thoại.
Lời thoại vừa ngây thơ lại trong sáng.
Nhưng ánh mắt cô lại thẳng thừng và nóng bỏng, gần như muốn nuốt chửng người đàn ông trước mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quá đỉnh luôn!
Chu Chí Lan chắp tay trước ngực, hai mắt lấp lánh.
Cái loại tương phản cực cao giữa ánh mắt và lời thoại này, cùng với cái loại mâu thuẫn kịch liệt giữa kiềm chế và h*m m**n.
Quả thật cực kì phù hợp với Nguyệt Già.
Chu Chí Lan trong lòng hạ quyết tâm.
Nhất định phải để Khương Đào diễn Nguyệt Già!
Cho dù Thẩm Chi Diễn từ chối cũng vô dụng.
Là một đạo diễn, đã rất lâu rồi cậu mới có thể xem được một màn biểu diễn sống động như vậy!
Khơi dậy khát khao sáng tạo vô tận của cậu.
Rất nhanh, đoạn kịch bản đã hết.
Thẩm Chi Diễn nhập vai nhanh, thoát vai cũng nhanh.
Khương Đào chưa kịp níu kéo chút loại cảm xúc kia, trên người anh đã sạch sẽ rồi.
Tức chết!
Cô lại trừng mắt nhìn Thẩm Chi Diễn đầy hận thù.
Mặc dù cái nhìn này rất kín đáo, nhưng vẫn bị Thẩm Chi Diễn nhìn thấy.
Anh lại nhịn không được muốn cười.
Chu Chí Lan kéo anh lại, cắt ngang nụ cười còn chưa lộ ra của anh.
“Anh! Thế nào? Chúng ta quyết định cho Tiểu Khương nhé!”
Thẩm Chi Diễn gật gật đầu: “Được”.
Chu Chí Lan yên lòng.
Nhìn đồng hồ, vừa lúc đến giờ cơm trưa.
Cậu chàng vui vẻ, phất tay nói: “Đi thôi! Ăn cơm trước đã! Hôm nay tôi mời!”
Khương Đào nắm bắt được từ khoá mấu chốt ngay tức khắc: “Ăn cơm?”
Chu Chí Lan: “Đúng! Tiểu Khương đi với chúng tôi luôn đi!”
“Hôm nay tôi dẫn mọi người đến một quán ăn tư nhân lâu đời, bảo đảm sẽ khiến mọi người kinh ngạc!”
Khương Đào quá đỗi cảm động.
Đồng Đồng nói không sai, Chu Chí Lan quả nhiên là một đạo diễn tốt!
Còn chưa vào đoàn, đã có cơm ăn, thật đúng là quá hạnh phúc!
************
Đoàn người theo Chu Chí Lan tiến vào bên trong một tiểu khu.
Không gian của tiểu khu rất yên tĩnh.
Mê Truyện Dịch
Quán ăn tư nhân mà Chu Chí Lan nhắc đến nằm trong một ngôi nhà nhỏ 2 tầng, được xây theo lối kiến trúc phương Tây.
Chủ quán ăn là một cặp vợ chồng.
Chu Chí Lan quen biết họ từ rất lâu, vừa gặp mặt đã thuần thục gọi món.
Gọi xong mới nhớ tới chuyện phải xin ý kiến của Thẩm Chi Diễn và Khương Đào.
“Hai người muốn ăn gì?”
“Tùy.” Thẩm Chi Diễn nói.
“Tôi có thể tuỳ ý chọn?” Khương Đào cũng lên tiếng hỏi cùng lúc.
Chu Chí Lan trêu chọc: “Hai người đều nói vậy khiến tôi cũng sắp không nhận ra chữ tuỳ luôn rồi.”