Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 62: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Các khách mời: “!!!”

 

Đừng xem thường nó chỉ là một cái tên, nhưng ý nghĩa của phần thưởng này lại khác hoàn toàn.

 

Tất cả khách mời lập tức nghiêm túc lên.

 

Đạo diễn Trâu: “Trừ điều này ra, chúng tôi còn sẽ giao nhiệm vụ một cách ngẫu nhiên, và đặc biệt phái đi các chuyên viên mà trong tay họ nắm giữ tín vật đặc biệt. Trong các tín vật sẽ có những tấm thẻ điểm với số điểm khác nhau. Nói không chừng đây có thể là thứ trợ giúp các bạn chuyển bại thành thắng ở những phút cuối!”

 

Sau khi tuyên bố xong tất cả quy tắc, Đạo diễn Trâu liền hô bắt đầu.

 

Dương Trinh vẫn là đầu tàu gương mẫu xông ra đầu tiên.

 

Lúc này anh ta nào có còn nhớ đến chuyện mình muốn kết bạn với Khương Đào, toàn bộ tâm trí anh ta đều là… nhất định phải có được danh hiệu đại sứ giúp đỡ người nghèo!

 

Kỳ trước, Đổng Hiển Hoành và Thịnh Hi Bạch trải qua chuyện đồng cam cộng khổ, cũng đều tương đối Phật hệ*. Hai người định giúp đỡ cho nhau, vì thế sau khi thương lượng xong liền cùng nhau xuất phát.

 

*Phật hệ là cụm từ nổi bật trên mạng Trung Quốc từ cuối tháng 12-2017, hoàn toàn không liên quan đến tôn giáo. Hình ảnh Đức Phật được họ mượn để làm biểu tượng cho cuộc sống không còn d*c v*ng của giới trẻ.

 

Đường Ngữ Hạ hỏi Khương Đào: “Khương Khương, cậu muốn đến nhà nào?”

 

Khương Đào cẩn thận suy nghĩ một chút, toàn bộ trấn Thanh Khê này, người cô khả năng quen thuộc nhất chính là bà chủ tiệm cơm.

 

Vậy là hai người bèn đi đến tiệm cơm.

 

Ai ngờ bà chủ vừa thấy cô, sắc mặt bỗng đột biến, kéo cửa cuốn xuống cái “xoạt”.

 

Khương Đào: “…”

 

Khuôn mặt nhỏ tràn đầy khó hiểu.

 

Cô còn chưa nói gì mà!

 

Đường Ngữ Hạ che mặt: “Ặc… Khương Khương, hay là chúng ta đổi nhà khác?”

 

Nhưng những cửa hàng trên đường này dường như đều là “nạn nhân” trong trò tìm thẻ điểm lần trước. Bọn họ đã ấn tượng sâu sắc với Khương Đào, vậy nên đều cự tuyệt cô.

 

Cuối cùng, Khương Đào không còn cách nào khác chỉ có thể để Đường Ngữ Hạ đi trước.

 

Khương Đào ôm cái bụng kêu “Ục ục” đi trên đường.

 

Dáng vẻ cô đơn, thoạt nhìn có vẻ vừa mờ mịt lại hoang mang.

 

Trong lòng Trương Sách không biết là mùi vị gì.

 

Anh ta cũng đã đi quay cùng Khương Đào ba tập. Tuy rằng luôn bị mấy hành động trâu bò của cô dọa sợ tới mức trọc đầu, nhưng tính cách Khương Đào thật sự rất được.

 

Huống chi, nói như thế nào đi nữa, cô cũng chỉ là một cô bé hơn hai mươi tuổi. Bị nhiều người từ chối như vậy, lòng tự trọng cũng bị đả kích rất nhiều!

 

Ngay tại lúc Trương Sách đang nghĩ nên an ủi cô thế nào, Khương Đào cất tiếng hỏi: “Nếu không có cách nào ở trong nhà người khác, vậy tôi tự nuôi chính mình cũng được mà, phải không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trương Sách: “?”

 

Khương Đào lấy một quyển sách nhỏ ra: “Lần này, sau khi trở về, tôi đã đặc biệt tra Bộ luật bảo vệ động vật hoang dã. Con này, con này còn có con này đều không phải động vật hoang dã cần bảo vệ, chắc là có thể ăn chứ?”

 

Trương Sách: “???”

 

Cô có thể buông tha cho đám động vật kia không!!!

 

Thời điểm Khương Đào đang cò kè mặc cả với Trương Sách, bà chủ tiệm cơm ghé vào cửa hông nhìn lén ra ngoài.

 

Kỳ thật lúc ấy, sau khi kéo cửa cuốn xuống, bà lập tức có chút hối hận.

 

Bà nghĩ lại, Khương Đào cũng không làm ra chuyện gì tội ác tày trời.

 

Không phải chỉ ăn nhiều chút thôi sao? Nhưng sau khi xong việc, tổ chương trình đều bồi thường cho bà mà.

 

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đáng thương của Khương Đào, cuối cùng bà chủ vẫn không chịu nổi sự khiển trách của lương tâm mà kéo cửa cuốn lên lần nữa: “Ờ thì… Cô có thể vào ở nhà tôi.”

 

Khương Đào và Trương Sách đều sửng sốt.

 

Bà chủ cố gắng nghiêm túc nói: “Nhưng tôi có một yêu cầu. Mỗi bữa cơm cô chỉ có thể ăn một chén, không thể nhiều hơn!”

 

Khương Đào: “!!!”

 

Bà chủ: “Nếu cô đồng ý thì lập tức có thể đi vào.”

 

Khương Đào xoa xoa bụng.

 

Một chén thì một chén, cũng tốt hơn là không được ăn.

 

Bà chủ bưng cơm đã nấu xong lên, đặt trên cái bàn ngoài cửa tiệm.

 

Vì tiết kiệm điện, lúc không có khách, tiệm cơm cũng không bật đèn, ngồi ở cửa sẽ sáng hơn chút.

 

Khương Đào cầm chén cơm lên.

Mê Truyện Dịch

 

Nếu là trước kia, có lẽ cô đã lập tức ăn ngấu nghiến hết rồi.

 

Nhưng hiện tại lại khác, cô chỉ có một chén cơm này, ăn hết là không còn nữa.

 

Bà chủ nhìn biểu tình trên mặt cô, cảm thấy mình giống như Hoàng Thế Nhân đang chèn ép Dương Bạch Lao*.

 

*Hai nhân vật trong phim Cô Gái Tóc Trắng (白毛女). Dương Bạch Lao bị Hoàng Thế Nhân chèn ép, cuối cùng phải đau đớn lăn dấu tay vào giấy bán con gái.

 

Nhưng bà vẫn quyết định làm một người lòng dạ sắt đá.

 

Hiện tại kiếm ăn càng ngày càng khó. Hơn nữa, trước đó không lâu, đầu kia của thị trấn còn mới mở một tiệm bán hamburger, chiếm mất không ít khách.

 

Thế cho nên, giờ cơm hôm nay đã đến mà trong tiệm vẫn không có một vị khách nào.