Bà thở dài.
Nhớ tới chuyện này, bà lại không buồn ăn cơm.
Đúng lúc này, bà nhìn thấy Khương Đào ở đối diện ăn cơm cực kỳ ngon miệng.
Cô vừa chuyên chú lại đắm chìm trong việc nhấm nháp thức ăn. Mỗi một ngụm đều phải nhai thật kỹ, sau đó mới vô cùng quý trọng mà nuốt xuống.
Bà cảm thấy trước mắt phảng phất không phải cơm nhà cực kỳ bình thường, mà là món ăn nào đó vừa trân quý lại mỹ vị.
Ngay cả người không có khẩu vị là bà chủ cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
Hôm nay bà làm đồ ăn ngon vậy sao?
Bà nếm một ngụm, hương vị nào có khác gì đâu.
Mê Truyện Dịch
Nhưng nhìn Khương Đào ăn ngon như vậy, cảm giác thèm ăn của bà cũng từ từ trở lại.
Đúng lúc này, một bóng người dò xét tiến vào: “A Quyên, hai người ăn gì mà ngon dữ vậy?”
Bà chủ có chút sửng sốt: “Lão Mã, sao ông lại ở đây?”
Lão Mã gãi gãi đầu: “Tôi dẫn người thân vào trấn xử lý chút việc. Giờ không phải vừa lúc tới cử cơm trưa sao? Tôi dẫn nó tới chỗ bà ăn bữa cơm ngon.”
“A Quyên, gần đây tay nghề nấu nướng của bà tiến bộ không ít nhỉ! Nhìn cô bé này ăn tôi cũng thấy thèm.”
Bà chủ xấu hổ cười, nói: “Vẫn… vẫn tốt, hai người ngồi đi, tôi đi nấu đồ ăn.”
Lão Mã không phải người đầu tiên, mà ai đi ngang qua tiệm, thấy dáng vẻ ăn cơm của Khương Đào, cũng đều sẽ không nhịn được mà dừng bước, sau đó không tự chủ được mà bước vào tiệm.
Tiệm cơm vốn vắng như chùa bà Đanh giờ đã lập tức trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Cũng không biết vì lý do gì, rõ ràng chỉ là thức ăn rất bình thường, nhưng mỗi miếng Khương Đào cho vào miệng, đều khiến người ta cảm thấy ngon ơi là ngon.
Cho dù ban đầu không đói bụng, xem một lát bụng cũng đói meo.
Đúng lúc Duy Tát cũng dạo tới chỗ này.
Trấn Thanh Khê vốn dĩ không lớn, kỳ thật cũng không có cái gì hay để đi dạo.
Lượng người xem phát sóng trực tiếp của Duy Tát cũng từ từ giảm xuống.
Ngay lúc anh ta có chút sốt ruột thì lại bắt gặp một dòng người đang chen chúc xô đẩy nhau để vào tiệm cơm.
Các DNA về nội dung mỹ thực của anh ta lập tức hoạt động!
Duy Tát kích động nói: “Mọi người! Theo nhiều năm kinh nghiệm của tôi, tại cái thị trấn nhỏ như vầy mà còn có thể làm ăn tốt như vậy, đồ ăn của cửa hàng này nhất định là cực kỳ ngon miệng!”
Ống kính theo đó mà chuyển hướng về phía tiệm cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Mọi người xem, cái cửa cuốn giản dị đơn sơ này, cái bàn gỗ tróc sơn này, còn có cái ghế nhựa màu đỏ… Tất cả những thứ này đều là đặc điểm tiêu biểu của những quán ăn ngon thâm tàng bất lộ!”
“Bởi vì ở thị trấn nhỏ thế này, khách của các cửa hàng hầu như đều là bà con hàng xóm. Quán ăn có thể mở cửa làm ăn, hương vị hẳn sẽ được bảo đảm. Nếu còn có thể ăn nên làm ra giống cửa hàng này, vậy nhất định là thức ăn phải cực kỳ con!”
[ Khoan đã, người kia không phải là Khương Đào sao? ]
[ Cô ấy ăn ngon thật luôn á…]
[ Đáng giận! Giữa trưa rồi, sao còn tra tấn người ta!! ]
[ Anh trai ngốc xông lên đi! Em ch** n**c miếng ròng ròng rồi nè! ]
[ Aaa, nhìn cô ấy ăn mà tôi sắp chịu hết nổi rồi! Tôi cũng thèm ăn quá! ]
Duy Tát bước vào với một trái tim tràn đầy niềm tin.
Nhưng lúc nhìn thấy thức ăn, anh ta lại có chút sửng sốt.
“Cái mùi hương này… Ặc, gia vị có chút nồng. Cái màu sắc này… khối khoai tây hơi cháy kia là chuyện gì vậy?”
Anh ta đã có chút bất an, nhưng vẫn tự an ủi chính mình, cũng như an ủi fans: “Không sao! Chúng ta không thể đ.á.n.h giá mùi vị thông qua vẻ ngoài, có thể là hương vị không tồi đâu!”
Anh ta nếm thử một ngụm… Chỉ thiếu chút nữa là hoài nghi nhân sinh.
Cái này còn không phải là cơm nhà bình thường sao?!
Anh ta lại đưa mắt nhìn Khương Đào, rõ ràng đồ ăn của cô cũng giống vậy, nhưng từ đuôi mày khóe mắt đều lộ ra sự vui sướng khi được ăn đồ ngon. Cái biểu cảm này tuyệt đối không phải giả vờ!
Các fan đợi nửa ngày, đều nóng ruột muốn chết.
[ Anh trai ngốc, mau nói đi chứ! Rốt cuộc là ngon cỡ nào! ]
[ Chắc chắn là cực kỳ ngon, ngon đến nổi anh trai ngốc cũng không tìm thấy từ để hình dung luôn! ]
[ Đừng nói nữa, nước miếng tôi chảy ướt con mèo đang ngồi trong lòng luôn rồi nè…]
[ Xin lỗi anh trai ngốc, lần này em không muốn xem anh ăn. Xin anh hãy chuyển ống kính về phía Khương Đào đi, em ăn cơm toàn dựa vào clip mukbang của cô ấy! ]
Duy Tát: “…”
-
Bà chủ vất vả lắm mới làm hết công việc. Sau khi tính tiền lời xong, đôi tay bà cũng có chút run rẩy.
Nhưng bà biết, tay nghề của mình không có tiến bộ. Tiệm cơm có thể kiếm nhiều như vậy, đều nhờ Khương Đào.
Bà nhìn Khương Đào, muốn nói lại thôi, cuối cùng c.ắ.n răng nhả ra một câu: “Tối nay, cô có thể ăn thêm một chén… Không, hai chén cơm!”