Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 93: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Thiệu Tắc Mặc đột nhiên cảm thấy cổ mình lành lạnh.

 

Hai người trở lại giữa trường quay.

 

Chu Chí Lan cầm lấy bộ đàm: “Các bộ phận chuẩn bị, quay trước một lần.”

 

Cảnh này là Tạ Vô Ngôn bị Nguyệt Già đuổi tới không có đường lui, vì thế xoay người quyết đấu một trận tử chiến với Nguyệt Già.

 

Thiệu Tắc Mặc tràn ngập tự tin đứng yên.

 

Đợi đến khi Chu Chí Lan hô lên “a”, cậu ta chạy về trước hai bước, sau đó ngừng lại, mang theo dũng khí và quyết tâm xoay người.

 

Dưới ánh trăng, thiếu nữ mặc bộ đồ đỏ chậm rãi đi tới chỗ cậu ta, bước chân của cô rất nhẹ, dường như không để ý nhưng hai mắt cô lại dán chặt vào con mồi đang cùng đường bí lối trước mặt.

 

Cảnh này thể hiện sự dũng cảm bộc phát dưới nỗi sợ hãi tột độ.

 

Cũng là lần đầu Tạ Vô Ngôn chuyển hướng đối mặt từ khi bắt đầu chạy trốn.

 

Đây là bước ngoặt trong tuyến nhân vật của cậu ta và cũng là chi tiết quan trọng trong cốt truyện.

 

Chu Chí Lan nhìn chằm chằm màn hình, lẩm bẩm tự nói.

 

“Không tệ, không tệ, đoạn này hai người đều diễn tốt, tôi liền biết mình đã không chọn sai diễn viên, biểu cảm này của Tiểu Khương rất tuyệt, thể hiện được sự cao ngạo, hung ác của Nguyệt Già.”

 

“Phản ứng này của Tiểu Thiệu cũng rất tốt, sự sợ hãi tột độ này quá chân thật, hơn nữa còn đứng vững trước khí thế của Tiểu Khương, tốt lắm.”

 

Nhưng Chu Chí Lan hài lòng đợi một hồi lâu, mãi không thấy Thiệu Tắc Mặc nói lời thoại, vội vàng hô “Cắt.”

 

“Tiểu Thiệu, cậu sao thế? Quên thoại à?”

 

Cậu vừa dứt lời, Thiệu Tắc Mặc cứng đờ người quay đầu qua, vẻ mặt ai oán, nét sợ hãi còn chưa tan hết trên khuôn mặt: “Đạo diễn, tôi còn sống đã là tốt lắm rồi…”

 

Chu Chí Lan: “…”

 

Thiệu Tắc Mặc phải nhờ người đỡ để ra khỏi trường quay.

 

Hai chân cậu ta mềm nhũn.

 

Cậu ta ngồi ở trên ghế, để trợ lý đưa nước ấm đến tận miệng, Thiệu Tắc Mặc mới hồi phục lại tinh thần.

 

Cậu ta tự xưng là người lớn gan, khi cùng bạn bè đắm chìm trong mật thất, cậu ta đều là người đứng đầu nhưng so với Khương Đào thì mật thất chẳng là cái thá gì hết!

 

Cậu ta ấm ức nhìn Chu Chí Lan: “Đạo diễn Chu, rốt cuộc là anh đào được người từ tổ chức sát thủ ở đâu ra vậy?”

 

“Nói bậy!” Chu Chí Lan tức giận nói: “Tiểu Khương của chúng ta là nghệ sĩ chân chính ký hợp đồng với công ty giải trí…”

 

Thiệu Tắc Mặc nghi hoặc nhìn cậu.

 

Chu Chí Lan bỗng nhiên nhớ tới trong buổi thử vai, cậu bị Khương Đào dọa sợ, còn có đám paparazzi sợ tới mức chạy cụp đuôi.

 

Ánh mắt cậu có chút mơ hồ, không xác định được điểm cuối, bỗng nhiên nói một từ.

 

“…Đi.”

 

Thiệu Tắc Mặc: “…”

 

Từ “đi” này cũng rất nhiều tầng ý nghĩa.

 

Chu Chí Lan lạnh lùng nói: “Được rồi, nghỉ ngơi xong rồi thì tiếp tục quay.”

 

Thiệu Tắc Mặc: “Đạo diễn Chu, anh thật tàn nhẫn!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chu Chí Lan ho khan một cái: “Nếu có gì muốn nói thì cậu tự nói với Tiểu Khương, dù sao cũng là cậu chủ động muốn giảng cho cô ấy.”

 

Thiệu Tắc Mặc: “…”

 

Cậu ta căng thẳng tìm Khương Đào: “Khương… Chị Khương, chúng ta có thể thương lượng một chút không?”

 

Khương Đào ngoan ngoãn gật đầu.

 

Thiệu Tắc Mặc: “…”

 

Tại sao bình thường người này trông vô hại như vậy mà khi đóng phim lại kh*ng b* thế?!

 

Cậu ta cố nhịn sự sợ hãi trong lòng, cùng thương lượng với Khương Đào, bảo cô bớt chút khí thế.

 

Khương Đào nghi hoặc nói: “Không phải cậu nói với tôi, có thể hung ác thế nào thì cứ thể hiện sao?”

 

Thiệu Tắc Mặc: “…”

 

Cậu ta hận không thể quay về quá khứ vả cho mình một cái.

 

Cái mồm thối tha nhà mày! Sao phải nói thêm một câu như vậy!

 

Cậu ta cảm thấy tuyệt vọng nhớ tới cảnh vừa rồi, đối diện với đôi mắt của Khương Đào.

 

Lạnh lùng, vô tình.

 

Đó là một loại đè ép, áp bức.

 

Trong đầu cậu ta trống rỗng, chỉ còn lại nỗi sợ hãi.

Mê Truyện Dịch

 

Loại cảm giác này, ai không trải qua không thể nào hiểu được.

 

Cậu ta tuyệt đối không muốn trải qua lần thứ hai!

 

Thiệu Tắc Mặc muốn khóc: “Chị Khương, em cầu xin chị, em muốn nhờ vai diễn này mà lên thành ngôi sao, nếu cứ bị dọa như vậy thì không được, chị có thể dịu dàng chút không, đợi đến khi quay xong em sẽ mời chị đi ăn để cảm ơn…”

 

“Được thôi.”

 

Thiệu Tắc Mặc: “…?”

 

-

 

Có sự phối hợp của Khương Đào, cảnh quay còn lại thật sự rất thuận lợi.

 

Đạo diễn Chu rất bất ngờ, vỗ vỗ vai hai người họ: “Không tệ, không tệ, hôm nay rất ít NG, ngày mai tiếp tục duy trì nhé!”

 

Thiệu Tắc Mặc cười yếu ớt.

 

Hiện tại tinh thần và thể xác của cậu ta mệt mỏi y như quay liên tiếp hai ngày hai đêm vậy.

 

Nhưng cậu ta còn phải mời Khương Đào đi ăn cơm.

 

Cậu ta quay về thay quần áo, ra cửa còn đụng phải Thẩm Chi Diễn.

 

Thẩm Chi Diễn mặc áo khoác, dường như cũng muốn đi ra ngoài.

 

Anh nhìn thấy cậu ta còn mỉm cười chào hỏi: “Ăn cơm chưa?”

 

Thiệu Tắc Mặc không ngờ nam thần như Thẩm Chi Diễn cũng sẽ nói mấy câu khách sáo bình dân như vậy.