Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 97: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Khương Đào ngồi trên ghế đợi chuyên viên trang điểm chỉnh lại lớp nền. Tuy rằng cô vừa mới uống xong một cốc cà phê nhưng cô còn muốn ăn gì đó nữa.

 

Lúc này Hà Nhiễm Nhiễm đi tới, lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, nói: “Khương Khương, tớ nhớ cậu thích ăn đồ ngọt, nếu không chê thì cậu cầm đi.”

 

Khương Đào: “!!”

 

“Không chê, không chê, tôi rất thích ăn!”

 

Hà Nhiễm Nhiễm quả thật hơi ngại, Khương Đào giúp cô ấy nhiều như vậy mà cô ấy lại không thể báo đáp gì được mà chỉ có thể làm mấy món ngọt cho cô, trong lòng rất áy náy.

 

Nhưng mà Khương Đào mở hộp ra, nhìn món ngọt trông còn ngon miệng hơn lần trước, hai mắt sáng lên.

 

Cô nếm thử một cái.

 

Ăn ngon!!

 

Hà Nhiễm Nhiễm cực kỳ dụng tâm, mỗi một tầng của chiếc hộp là một món ngọt khác nhau.

 

Khương Đào ăn xong, Hà Nhiễm Nhiễm ở trong lòng cô đã trở thành tiên nữ.

 

Tưởng Sướng lại thúc giục, lúc này hai người mới cùng trở về, dưới sự trợ giúp của trợ lý, đã tạo dáng xong.

 

Tưởng Sướng lấy lại tinh thần.

 

Cho dù thế nào việc cần làm vẫn phải làm.

 

Anh ta lại cầm máy ảnh lên lần nữa.

 

“Chúng ta tiếp tục.”

 

Nhưng mà mới chụp mấy tấm, anh ta đã buông máy ảnh xuống: “Hà Nhiễm Nhiễm, biểu cảm của cô phải tự tin lên nữa.”

 

Hà Nhiễm Nhiễm run rẩy.

 

Khương Đào thấy thế lập tức để cô ấy ở phía sau mình, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Tưởng Sướng.

 

Tưởng Sướng: “!!”

 

Trong giây phút vừa rồi, anh ta dường như cảm nhận được sát khí qua ánh mắt của Khương Đào.

 

Lúc này Hà Nhiễm Nhiễm đã điều chỉnh lại: “Xin lỗi anh Tưởng, tôi có thể.”

 

“Từ từ.”

 

Tưởng Sướng nhìn bức ảnh vừa chụp trong máy. Hà Nhiễm Nhiễm rủ mi, có chút sợ sệt.

 

Mà Khương Đào ánh mắt sắc bén, che ở trước người cô ấy, tựa như một người bảo vệ.

 

Tuy rằng bố cục, ánh sáng không đủ nhưng ánh mắt của Tưởng Sướng bị bức ảnh này hấp dẫn, không thể nào dời đi.

 

Anh ta bỗng nhiên có một suy nghĩ lớn mật.

 

“Mọi người lại đây mở cuộc họp, chúng ta đổi chủ đề.”

 

-

 

Khó khăn lắm mới chụp xong.

 

Hà Nhiễm Nhiễm cảm thấy mình bị mất nửa cái mạng, may mà có Khương Đào.

 

Cô ấy ôm Khương Đào, cọ cọ vai cô: “Khương Khương, hôm nay cảm ơn cậu.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khương Đào cảm nhận được một thứ tình cảm giống như trên người Đường Ngữ Hạ.

 

Có chút ngơ ngác.

 

Hà Nhiễm Nhiễm thấy cô ngẩn người, mím môi cười: “Khương Khương, tớ phải về đoàn đóng phim, chờ đến khi phía bên cậu quay xong, tớ cũng có thời gian rảnh, tớ sẽ làm món ngon cho cậu.”

 

Khương Đào lập tức hoàn hồn: “Được!”

 

Sau khi hai người tách nhau ra, cô lập tức lên máy bay quay về đoàn phim.

 

Cảnh quay tiếp theo là Tạ Vô Ngôn lại bị Nguyệt Già bắt được một lần nữa, khi Nguyệt Già đã có thể xuống tay thì sư tỷ của hắn chắn ở phía trước, thà c.h.ế.t cũng muốn bảo vệ hắn.

 

Vào lúc bọn họ cho rằng mình sẽ c.h.ế.t thì Nguyệt Già lại tha cho họ.

 

An Lệ Toa vào vai sư tỷ, đúng lúc Khương Đào vừa chụp ảnh bìa tạp chí xong, thì cô ta cũng vừa quay xong cảnh của mình.

 

Cô ta vốn tưởng rằng chắc chắn Khương Đào sẽ bị NG nhiều lần vì kỹ thuật diễn của mình khiến cho đoàn phim khổ không nói nổi.

 

Nhưng cô ta hỏi một vòng thì đều nhận được câu trả lời “Kỹ thuật diễn của Khương Đào rất tốt.”

 

An Lệ Toa không tin.

 

Cô ta biết kỹ thuật diễn của Khương Đào kém như thế nào.

 

Bọn họ nói vậy chắc chắn là để giữ thể diện cho đạo diễn Chu, ai mà không biết đạo diễn Chu bỏ Tang Linh để chọn Khương Đào, nếu nói Khương Đào biểu hiện không tốt thì không phải là nghi ngờ ánh mắt của đạo diễn Chu sao?

 

An Lệ Toa quyết định muốn chọc thủng vỏ bọc giả dối của Khương Đào.

 

Vừa lúc ngày hôm sau Khương Đào quay về là cảnh sư tỷ chắn trước mặt Tạ Vô Ngôn, đối diện với Nguyệt Già.

 

Thiệu Tắc Mặc trong vai Tạ Vô Ngôn tốt bụng nhắc nhở cô ta: “Chị Toa, chị không cần uống t.h.u.ố.c trợ tim sao?”

 

An Lệ Toa: “??”

 

Thiệu Tắc Mặc khụ một tiếng: “Chị không diễn với chị Khương nên không biết chị ấy khủng khiếp…”

 

An Lệ Toa thầm cười nhạo.

 

Không ngờ một tên đàn ông như Thiệu Tắc Mặc vậy mà có lá gan nhỏ như vậy.

 

“Yên tâm đi, chị không sợ cô ấy, chút nữa chị sẽ che trước mặt em.”

 

Thiệu Tắc Mặc lập tức cảm kích nói: “Chị Toa, chị đúng là người tốt!”

 

Mê Truyện Dịch

Toàn bộ diễn viên bên cạnh đều nhìn An Lệ Toa với ánh mắt kính nể.

 

An Lệ Toa: “???”

 

Tại sao đoàn phim này lại kỳ quái vậy.

 

Cô ta cũng không quan tâm, chờ đến khi Khương Đào hóa trang xong, ba người cùng diễn thử một lần.

 

Thiệu Tắc Mặc lấy bò khô mà mình chuẩn bị từ trước, hiếu kính Khương Đào: “Chị Khương, chút nữa diễn thử không cần nghiêm túc quá, chị chỉ cần dồn sức vào lúc diễn thật thôi nhé!”

 

Khương Đào thu đồ hối lộ, đồng ý.

 

Mà An Lệ Toa lại càng ngày càng cạn lời.

 

Sau khi đạo cụ và ánh đèn đã được điều chỉnh, ba người đơn giản diễn thử một lần.

 

Vì để thể hiện năng lực của mình, An Lệ Toa diễn rất nhập tâm.