Chu Chí Lan gật gật đầu: “Tiểu An không tồi, chút nữa cứ diễn như vậy nhé!”
“Đã biết thưa đạo diễn.” An Lệ Toa trả lời.
Cô ta nhớ quá trình diễn thử vừa rồi, dáng vẻ Khương Đào rất bất cần, trong lòng cười lạnh, bọn họ khen Khương Đào quả thật là vì giữ thể diện cho đạo diễn Chu, chút nữa cô ta phải dùng kỹ thuật diễn của mình để đè bẹp Khương Đào.
Ba người chỉnh lại lớp trang điểm, trở lại trường quay một lần nữa.
Chu Chí Lan: “3, 2, 1, action!”
Thiệu Tắc Mặc chật vật quỳ rạp trên mặt đất, Khương Đào lạnh lùng nhìn hắn, giơ tay định bắt hắn.
“Dừng tay!”
An Lệ Toa vọt lên, che ở phía trước Thiệu Tắc Mặc.
Hai mắt cô ta rưng rưng, thấy c.h.ế.t không sờn ngẩng đầu.
“!”
Đạo diễn Chu: “Lệ Toa! Cô không được rơi nước mắt!”
An Lệ Toa: …Hu hu hu, nhưng cô ta không kiềm chế được mà!
An Lệ Toa lau khô nước mắt, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Thiệu Tắc Mặc an ủi cô ta: “Chị Toa, biểu hiện của chị như vậy là rất tốt rồi, chỉ là không kiềm nén được nước mắt mà thôi. Bệnh trạng như chị là nhẹ nhất rồi đó.”
Cậu ta còn lấy nhóm “báo cáo còn sống” của bọn họ ra, ý muốn An Lệ Toa tin tưởng.
An Lệ Toa: “…”
Cảm ơn, tôi không cần loại an ủi này.
An Lệ Toa có tự tôn của mình.
Phương diện khác kém Khương Đào thì thôi đi, nhưng với kỹ thuật diễn, cô tuyệt không thể bị Khương Đào đè bẹp.
Vì thế sau khi nghỉ ngơi một lúc, cô ta lại bắt đầu diễn lần nữa.
An Lệ Toa nén nước mắt cùng sợ hãi rồi lại dũng cảm đối mặt với Khương Đào: “Ta sẽ không để muội tổn thương Vô Ngôn đâu…”
“Cắt!”
“Đoạn này Lệ Toa biểu hiện không tồi, diễn giải suy nghĩ của nhân vật rất đúng.”
“Nhưng Tiểu Khương lại không biểu hiện ra sự xúc động đối với Lệ Toa. Tiểu Khương nghỉ ngơi một chút trước đi, đợi lát nữa lại quay.”
Khương Đào vậy mà lại NG?!
Tất cả mọi người dùng ánh mắt không thể tin nhìn cô.
Từ khi bắt đầu quay đến giờ, có thể nói Khương Đào là người ít NG nhất.
Không ngờ, cô thế nhưng lại NG ở ngay chỗ này.
An Lệ Toa lộ ra nụ cười đắc ý. Nhưng khi đứng, chân cô ta lại mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dưới sự giúp đỡ của trợ lý, cô ta ngồi trở lại ghế.
Nhìn Thiệu Tắc Mặc chủ động qua giảng giải kịch bản giúp Khương Đào. Trong lòng cô ta thầm trào phúng, Khương Đào cũng chỉ biết có mỗi chiêu này, căn bản không biết diễn xuất!
Bên kia, Thiệu Tắc Mặc nói với Khương Đào: “Chị Khương, chỗ này là Nguyệt Già bị thâm tình của sư tỷ đối với Tạ Vô Ngôn làm cho cảm động, cho nên mới quyết định buông tha bọn họ. Chị thử nhập vai rồi tưởng tượng một chút xem!”
Mê Truyện Dịch
Khương Đào nhíu mày: “Tôi nhập vai không được.”
“Sao lại nhập vai không được?”
Khương Đào chỉ vào kịch bản, phần lời thoại của sư tỷ.
…Dù có c.h.ế.t, ta cũng muốn c.h.ế.t cùng một chỗ với Vô Ngôn.
Khương Đào: “Nếu mà là tôi, cảm động xong sẽ lập tức nuốt cả hai người bọn họ vào bụng, thỏa mãn tâm nguyện của bọn họ.”
Thiệu Tắc Mặc: “…”
Xem xem, lời cô nói là tiếng người sao.jpg*
* “JPG” là phần mở rộng của một file hình ảnh. Mọi người có thể copy cái này đi tra gg sẽ biết [瞧瞧你说的是人话吗. jpg]
Cậu tuyệt vọng.
Chỉ có thể hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía người đang xem máy theo dõi, Thẩm Chi Diễn.
Là nhà đầu tư, gần đây Thẩm Chi Diễn thường xuyên công khai xuất hiện ở phim trường, dùng mỹ danh là đi thị sát công việc.
Lúc này anh nhìn hình ảnh trong máy theo dõi không rời mắt.
Chu Chí Lan bất đắc dĩ mà kêu Khương Đào tới: “Tiểu Khương, đoạn này là Nguyệt Già thấy được tình yêu của sư tỷ đối với Tạ Vô Ngôn, sau đó cô ta đã bị loại tình cảm có thể khiến con người hy sinh vì người khác này làm cho cảm động…”
Khương Đào vẫn giữ nguyên vẻ mặt mờ mịt.
Chu Chí Lan: “Cô chưa từng yêu à?”
Khương Đào lắc đầu.
Chu Chí Lan gãi gãi đầu: “Vậy tình thân thì sao, tình thân cũng giống vậy.”
Ai ngờ, Khương Đào vẫn lắc đầu như cũ: “Cũng không có.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Chu Chí Lan không biết nghĩ tới điều gì, giọng nói mềm xuống: “Chuyện đó… nén bi thương*, chúng ta lại đổi một cách lý giải khác…”
*Nguyên văn “节哀顺变”, Hán Việt là “Tiết Ai Thuận Biến”, có nghĩa là nén bi thương và tuân theo quy luật tự nhiên và chấp nhận sự ra đi đột ngột của người thân.
Thẩm Chi Diễn ngẩng đầu, thấy biểu tình bĩnh tĩnh trên gương mặt cô, lại nghĩ đến tư liệu khi trước anh nhận được khi phái người điều tra những chuyện có liên quan tới cô, tâm tình không khỏi trở nên nặng nề.
Chỉ có Khương Đào cảm thấy khó hiểu: “Thứ đó rất quan trọng sao?”
Thao Thiết vừa ra đời đã không có cha mẹ thân nhân, vì chưa từng có, nên cũng không biết đó là cảm giác gì.
Chu Chí Lan nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô, trịnh trọng nói: “Đúng vậy, đó là một thứ rất quan trọng, là một loại tình cảm vô cùng ấm áp.”