Nữ Phụ Thay Đổi Số Phận

Chương 2: Nữ Phụ Thay Đổi Số Phận



Căn nhà to thế này, không thấy sợ sao?

“Phu nhân, người đứng đây làm gì vậy?”

Giọng nói phía sau khiến tôi giật bắn, quay lại thấy một ông chú trạc tuổi trung niên đang nhìn tôi khó hiểu.

Nếu đoán không nhầm thì đây là quản gia. Không biết ông có nói câu kinh điển trong truyện tổng tài không...

“Phu nhân?”

Ông gọi lần nữa, tôi giật mình: “Ờ... không có gì, tôi chỉ thấy bức tranh này đẹp quá, không biết giá thế nào...”

Khóe miệng ông co giật nhẹ, giọng điềm đạm đáp: “Bức tranh này do phu nhân tự vẽ, giá trị thế nào phu nhân quyết định.”

Tôi thầm nghĩ nếu nói thật tôi không phải người tự luyến, liệu ông có tin không?

Chúng tôi im lặng một lúc, tôi chủ động đổi đề tài: “Bữa trưa đã xong chưa? Tôi đói rồi.”

Ông gật đầu: “Đã chuẩn bị xong. Phu nhân muốn ăn ngay bây giờ chứ?”

Tôi gật lia lịa: “Đi đi, đi ngay!”

Theo ông đi thang máy xuống, vòng vèo một hồi mới tới phòng ăn.

Vừa bước vào, một bóng dáng nhỏ nhắn bên bàn ăn hút hết ánh nhìn của tôi.

Đó là một cậu bé khuôn mặt xinh xắn, thần thái điềm tĩnh. Khoảng bảy, tám tuổi, má phồng vì nhét đầy thức ăn, càng thêm đáng yêu.

Nghe tiếng động, cậu ngẩng lên nhìn tôi một cái rồi lại cúi đầu ăn tiếp.

Chỉ một ánh nhìn thôi, khiến tôi chấn động cả tám trăm năm—

Đôi mắt, ngũ quan ấy... giống y như đúc với Cố Dã!

Con trai của Cố Dã?!

Của ai?

Không lẽ… là của tôi?!

Tôi nhớ lại cuốn tiểu thuyết đọc hôm qua—

Trong truyện có nhắc Cố Dã có con trai sao? Không hề! Vậy sao đột nhiên có một đứa con trai thế này?! Chẳng lẽ thật sự là của tôi? Tôi mới xuyên đến chưa đầy nửa ngày, từ thiếu nữ thành bà mẹ bỉm sữa sao?!

“Này, sao cô cứ nhìn tôi chằm chằm thế? Cô bị sao à?”

...

Rất tốt, thằng nhóc này chắc chắn không phải con ruột tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm — vẫn là thiếu nữ thanh xuân đây!

Tôi nhướng mày, dựa vào chiều cao áp đảo khoanh tay nhìn xuống nó: “Cố Dã không dạy cháu biết tôn trọng người lớn à?”

Cậu khịt mũi khinh khỉnh: “Cô cũng tính là người lớn à?”

Tôi sờ má, lẩm bẩm: “Nói cũng đúng, dù sao tôi chỉ là mỹ nữ tuổi teen thôi mà...”

Cậu lườm tôi rồi thản nhiên ăn tiếp.

Tôi ngồi xuống bên kia bàn, lúc quản gia đem bữa trưa đến tranh thủ liếc nó mấy lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dù truyện không nhắc đến chuyện Cố Dã có con, nhưng cả tôi lẫn Cố Dã trong truyện chỉ là nhân vật phụ làm nền cho tuyến chính.

Giờ đã bước vào thế giới ấy, có đôi chút khác biệt cũng không lạ.

Phải nói, Cố Dã biết cách nuôi con.

Cậu bé mỗi cử chỉ đều toát khí chất tao nhã, như tiểu quý tộc châu Âu cổ điển.

Tôi không nhịn được nhìn thêm mấy lần, đầu óc quay mòng mòng—

Đứa trẻ vừa xuất sắc vừa đáng yêu thế này,

Tình mẫu tử trong tôi cứ thế trỗi dậy!

Cậu bé hình như không chịu nổi nữa, đặt muỗng xuống, lườm tôi bực bội: “Cô cứ nhìn tôi mãi làm gì? Lại định giở trò gì nữa hả?!”

Tsk, nhỏ thế này đã nghĩ xấu rồi. Tôi thầm lắc đầu.

Nhưng nghĩ kỹ, nữ phụ hồi trước đúng là hay bày trò, thằng bé cảnh giác cũng dễ hiểu.

Tôi suy nghĩ rồi đổi chủ đề: “Sao hôm nay cháu không đi học?”

Cậu nhìn tôi như nhìn người ngốc: “Giờ đang nghỉ hè mà.”

Tôi: “...Vậy bài tập hè làm tới đâu rồi?”

“Làm xong rồi.” Cậu ăn miếng cà ri cuối, lau miệng rồi lạnh lùng liếc tôi: “Tôi ăn xong, về phòng trước đây. Cô khỏi gắng gượng tìm chuyện nói với tôi, phí công thôi.”

Nói xong quay lưng đi.

Tôi thở dài, đúng là con trai nhà Cố Dã, tính cách y như đúc, chẳng dễ thương chút nào.

Nhưng nghĩ kỹ lại... dù sao cũng do chính tôi mà ra.

Nghĩ tới đây, tôi lại ấm ức vô cùng.

Xuyên thành nữ phụ độc ác thì thôi, tại sao không để tôi xuyên lúc mới kết hôn? Phải đợi hình tượng phản diện được xây dựng xong mới cho tôi đến— đúng là làm người ta nghẹn họng.

Tôi thở dài, thôi thì đã đến nước này rồi, đành thuận theo số phận.

Mấy ngày sau trôi qua như thế. Thường Cố Dã về nhà nửa đêm, rồi chui vào thư phòng làm việc tiếp. Đến khi anh ngủ, tôi đã hẹn hò với Tiểu Lý Tử (phiên bản nhí) trong mộng vô số lần rồi, căn bản không chạm mặt.

Còn cậu bé kia thì cố tình tránh tôi, cũng gần như không gặp. Dù có gặp cũng không nói chuyện.

Tôi nằm dài trên chiếc đệm Simmons siêu to, trăn trở lâu rồi kết luận—

Vì cuộc sống bình yên của tôi, chuyện tình cảm... phải bắt đầu từ lúc còn nhỏ.

Sau khi quyết định, tôi đến trước cửa phòng cậu, gõ rồi hé mở, thò đầu vào: “Hay để dì đăng ký vài lớp năng khiếu cho cháu nhé?”

Cậu bé: ?

Gương mặt cậu thoáng khó chịu.

Tôi thắc mắc— lớp năng khiếu thì có gì xấu? Tôi hồi nhỏ rất thích học mấy lớp đó.

Cậu nghiến răng: “Tôi đã có mấy môn phải học rồi, không còn thời gian học thêm đâu.”

Tôi lại gần: “Cháu đang học gì? Nếu không hiểu phần nào hỏi cô được nhé.”

“Cô?” Cậu liếc tôi, mắt đầy khinh bỉ: “Thôi đi, tôi sợ cô chẳng biết gì mà.”