Nữ Phụ Thay Đổi Số Phận

Chương 3: Nữ Phụ Thay Đổi Số Phận



Chiến ý trong tôi bùng lên— cười c.h.ế.t mất, tôi tốt nghiệp trường top đầu 985, bài tiểu học còn làm được, học này làm sao không hiểu?

Tôi đến cạnh cậu, nhìn xuống quyển bài tập—

《Luật thương mại: Phân biệt nhân viên và nhà thầu độc lập》

Tôi im lặng.

Thật sự không hiểu.

Học sinh tiểu học mà học luật thương mại à?

Chẳng lẽ bắt đầu ôn thi tiếng Anh 4 – 6 trong bụng mẹ?

Cậu giật lại sách, giọng lạnh như băng: “Đã bảo cô không biết mà.”

Tôi chỉ vào sách, giải thích: “Không phải tôi biết hay không, mà cháu là học sinh tiểu học sao không học việc của tiểu học? Học mấy thứ này làm gì?”

Ánh mắt cậu càng mỉa mai: “Chẳng phải cô bảo tôi học à? Giờ lại hối hận rồi? Sợ tôi thừa kế công ty nhà họ Cố rồi đá cô ra đường à?”

Tôi búng đầu cậu, rút ra chân lý—

Cha mẹ đánh con đôi khi cũng không phải vô lý, đúng là đáng đánh mà.

“Cháu là học sinh tiểu học, nên suy nghĩ đơn giản, hồn nhiên chút được không? Nói luôn, để cô dạy cháu vài điều về luật pháp. Cô với Cố Dã là vợ chồng hợp pháp, dù sau này ly hôn, tài sản của ảnh cũng có phần của cô, chẳng thể ra đi tay trắng được.”

Cậu khịt mũi: “Ra là cô cũng không mù luật.”

Tôi khiêm tốn: “Tài hèn học kém, chỉ nghiên cứu phần này thôi.”

Cậu: …

Tôi chọc má cậu, cậu vội né, mắt to trợn trừng: “Cô làm gì đấy?!”

Tôi cười híp mắt, giọng nhẹ nhàng: “Thỏa thuận chút nhé, chúng ta đình chiến. Cố — Tinh Tinh đồng học.”

May mà tôi thấy tên trên bài tập, không biết tên thì xấu hổ chết!

“Cô lại định làm gì đây?”

Tôi búng trán cậu một cái: “Đã bảo rồi, không được nói chuyện kiểu đó với người lớn, phải lễ phép, hiểu không?”

“Cô!”

Cậu nhóc tức đỏ mắt, mặt non phồng lên, khiến tôi chỉ muốn nhào vô “rua” cho thỏa.

Nhìn quanh căn phòng sang trọng mà kín đáo, tôi vừa nghĩ vừa nói: “Cô nói nghiêm túc nhé, mấy lớp năng khiếu cô nói không phải mấy môn cháu đang học đâu. Ý cô là mấy thứ cháu thích, như hát, piano, vẽ… cháu thích học gì cứ chọn, nhà mình dư tiền mà.”

“Hừ, có phải tiền của cô đâu.”

Tôi bĩu môi: “Đó gọi là tài sản chung vợ chồng. Cố Dã chắc không cho cháu học mấy môn đó, nhưng cô có cách. Cháu chỉ cần nói muốn học là được.”

Cậu rõ đã d.a.o động, lén liếc tôi mấy lần, dường như đoán tôi đang tính kế gì.

Tôi, mỹ nữ chính hiệu, làm gì có ý xấu? Chỉ muốn làm mẹ mà không phải đau đẻ thôi.

Không phải chịu đau đẻ mà lại có con trai lớn thế này, ai mà chẳng vui?

Nghĩ đến đó, khóe môi tôi suýt kéo tận mang tai.

“Tôi nghĩ xong rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cuối cùng Cố Tinh Tinh lên tiếng, nhìn tôi, mắt sáng lên ngọn lửa nhỏ: “Tôi muốn học vẽ. Nếu cô thật sự cho tôi học vẽ, tôi đồng ý đình chiến.”

Tôi cười híp mắt, giơ tay ra hiệu: “OK.”

Buổi tối, Cố Dã tăng ca, Tinh Tinh ăn tối xong về phòng luôn.

Tôi ôm cục sạc dự phòng xịn, cuộn mình trên ghế sofa chờ Cố Dã về.

Một giờ sáng, nghe tiếng bước chân đều đặn xuất hiện.

Anh hơi ngạc nhiên thấy tôi, không nói, chỉ gật nhẹ.

Rất tốt, lạnh lùng bá đạo đại tổng tài như vậy.

Tôi thầm khen, rồi bước đến, nhẹ nhàng nhận áo vest anh vừa cởi—

Không ngờ tay vô tình lướt qua cơ n.g.ự.c săn chắc.

Anh sững người, tôi cũng đứng đơ.

Cảm giác tuyệt thật, không mềm mại như má Tinh Tinh, nhưng cũng rất đã.

“Lục Tiêu Tiêu, cô lại định làm gì nữa?” Anh cau mày hỏi.

Tsk, cha nào con nấy, ngay cả cách hỏi cũng giống hệt.

Tôi nháy mắt, cười e thẹn: “Vào phòng rồi nói.”

Nói đùa, quản gia còn đứng đây, anh nói thẳng một câu “không” thì tôi biết chui vào đâu?

Cố Dã nhướn mày, gật nhẹ: “Được.”

Cả hai cùng lên lầu về phòng.

Tôi vừa đóng cửa vừa quay người, đụng thẳng vào n.g.ự.c anh. Hơi thở anh bao trùm, tim tôi đập loạn.

Trời ơi, thẳng thắn mà nói, tôi là thiếu nữ độc thân chưa từng yêu, giờ đối diện đại tổng tài lạnh lùng, sơ mi trắng, đeo băng tay công sở thế này, ai chịu nổi?

Tôi vội tay bịt mũi, tay kia đẩy anh ra: “Anh tránh ra chút, tôi sắp chảy m.á.u mũi rồi.”

Cố Dã: “...Lục Tiêu Tiêu, cô lại bày trò gì đây.”

Tôi cố kiềm cơn chảy m.á.u tiềm tàng, hít thở sâu rồi miễn cưỡng nói: “Tôi muốn nói chuyện với anh… về Cố Tinh Tinh.”

Anh ngạc nhiên: “Tinh Tinh?”

Tôi gật: “Hôm nay tôi vào phòng thấy nó học luật thương mại. Là anh sắp xếp à?”

Cố Dã ừ: “Ừ, cô không đề nghị hồi trước sao?”

“...Nếu tôi nói đổi ý, có thể ngưng cho nó học không?”

Anh nhìn tôi, khóe môi nhếch: “Lại toan tính gì nữa?”

Tôi lẩm bẩm trong lòng — tôi đang nghĩ đến nguyên tắc hòa bình chung sống, anh hiểu gì!

Tôi giả vờ thở dài, ngồi cạnh: “Tôi không toan tính, chỉ thấy nó còn nhỏ mà học mấy thứ kia hơi quá. Tuổi này nên chạy chơi, nghịch ngợm mới đúng. Suốt ngày cắm mặt học mấy thứ người lớn, chẳng con nít gì cả, cũng không đáng yêu.”

“Công ty Cố thị rồi sẽ giao cho nó, những thứ đó nó nên học.” Anh lạnh lùng nói.