“Tôi nói thế này,” tôi liếc anh, “Tôi không bảo không học. Cho nó học thêm lớp vẽ, không thể chỉ học mấy thứ kia mãi. Học nhiều quá thành ngốc thì sao.”
“Hôm nay cô quan tâm Tinh Tinh lắm nhỉ, tại sao?” Anh nhíu mắt nghi ngờ.
Tôi cười lạnh trong bụng.
Hừ, hỏi để mà hỏi - vì muốn hòa thuận với cha con nhà các người, tránh bị đá xuống biển làm mồi cá mập.
“Tự dưng hôm nay tôi thấy có chút lương tâm, anh đồng ý hay không?”
Anh tặc lưỡi: “Ngủ trước đi đã.”
Tôi chớp mắt: “Vậy tôi coi như anh đồng ý nhé.”
Anh liếc tôi nhàn nhạt: “Ngủ trước đi.”
Chưa kịp nói thêm, anh đã xuất hiện trước mặt, hôn tôi một cái mạnh mẽ.
Tôi ngây người, đầu óc mơ hồ, không nghĩ được gì nữa. Trong đầu chỉ còn một câu—
Tôi không còn là thiếu nữ thanh xuân vô địch.
Giờ tôi là thiếu phụ thanh xuân vô địch rồi. Hehe.
Sáng hôm sau, chuông báo thức Cố Dã vang, còn tôi mí mắt muốn sụp vì buồn ngủ.
Ngược lại, đại tổng tài vẫn tỉnh táo, tinh thần phơi phới.
Tôi không hiểu cấu tạo cơ thể đại tổng tài thế nào. Người vận động là anh, sao tôi dậy không nổi?
Thấy anh thay đồ đi làm, tôi cố chút sức mọn thì thào: “Lớp học vẽ của Tinh Tinh…”
“Để sau hẵng nói.”
Tôi ném gối thẳng tới.
Tôi bị hút cạn sinh lực, anh lại bảo "để sau hẵng nói"?!
Dĩ nhiên, mười gan tôi cũng không dám nói.
Cố Dã liếc tôi, ánh mắt đào hoa thoáng cười, giọng lạnh lùng: “Nếu nó muốn học thì cho học.”
Thế mới đúng.
Kế hoạch lấy lòng “người nhà họ Cố” bước một hoàn thành, tôi yên tâm ngủ tiếp.
Lại ngủ thẳng đến trưa. Dù ngủ kỹ, cơ thể vẫn rã rời. Tôi nằm giường rủa Cố Dã tám trăm lần, mới nguôi giận, bò dậy rửa mặt chuẩn bị ăn.
Cố Tinh Tinh gần hết bữa. Thấy tôi, cậu hơi ngạc nhiên, do dự rồi nói: “Cổ cô…”
Tôi theo phản xạ che cổ lại.
Chết tiệt, sớm muộn gì cũng g.i.ế.c cái tên khốn Cố Dã đó!
Tôi nghiến răng nặn nụ cười: “Muỗi cắn. Cô thuộc dạng hút muỗi quá.”
Cậu chỉ “ồ” một tiếng.
Dù gì vẫn trẻ con, bị tôi gạt qua chuyện. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi ăn, tôi cười tươi nhìn: “Cố Dã đồng ý cho cháu học vẽ rồi.”
Cậu gật: “Ba nói rồi.”
“Tôi đâu biết đâu. Định làm người đầu tiên báo mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cậu nhìn tôi sâu: “Muốn làm người đầu tiên, lần sau dậy sớm hơn đi.”
…Tôi không muốn dậy à? Tôi cũng thích làm quý bà giàu có, ngủ ngon, dậy pha trà thảo mộc chứ! Chỉ là xếp Cố Dã khốn nạn đó không cho ngủ thôi!
Nói thật, tổng tài chưa chắc chinh chiến đến sáng, nhưng ba tiếng ngủ là chuyện nhỏ!
Về nhà lúc 1 giờ sáng, hơn 4 giờ đi ngủ, 6 giờ dậy— không sợ đột tử sao?
Đột tử thật thì tôi được chia bao nhiêu tài sản nhỉ?
Mà cơ n.g.ự.c kia sờ đã tay thật...
“Cô nghĩ gì vậy?” Giọng Tinh Tinh kéo tôi về hiện tại, cậu cau mày: “Lúc nãy cô nghĩ gì mà nước miếng sắp chảy ra?”
Tôi lau mép, liếc cậu: “Chuyện người lớn, trẻ con đừng tò mò.”
Cậu hừ một tiếng.
Tôi bỗng nhớ, hỏi: “Giờ chúng ta đình chiến chứ?”
Cố Tinh Tinh mím môi phồng má, gật đầu.
Tốt rồi, nhỏ ấy đã xử lý xong. Ít nhất khi nó lớn lên cũng không đến mức tống tôi ra khỏi nhà.
Bây giờ chỉ còn “ông lớn” là tôi chưa biết phải làm sao. Cố Dã người ít nói nhưng đầy tâm cơ, tôi sợ chưa kịp tính kế đã bị phản đòn.
Cố Tinh Tinh nhai hết miếng cuối, ngập ngừng mãi mới nói với tôi: “Nếu cô ra ngoài thì nhớ bôi kem che khuyết điểm phủ cổ lại nhé. Lớn đầu rồi, cũng nên ngại ngùng chút chứ.”
Nói rồi quay người bỏ đi, lộ nụ cười xảo quyệt.
Tôi đứng hình.
Nó mới chỉ học tiểu học! Vẫn còn là trẻ con! Sao nó lại biết những chuyện này?! Tại sao?!
Bị nhóc con bóc mẽ vết hôn trên cổ, mặt tôi đỏ bừng, trong lòng lại tiếp tục mắng Cố Dã tan tác.
Lúc này, quản gia bước đến, nhẹ nhàng nói: “Đã lâu rồi thiếu gia mới vui vẻ như vậy.”
Tuy không giống hoàn toàn, nhưng cuối cùng ông cũng nói được câu thoại kinh điển trong truyện tổng tài!
Tôi vô cùng mãn nguyện.
Một buổi trưa nắng đẹp.
Cố Dã tăng ca không về nhà, tôi được một giấc ngủ ngon hiếm hoi.
Dậy sớm xuống nhà ăn sáng, quản gia nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân, bà còn cần gì nữa không ạ?”
Nhìn bàn ăn đầy đủ, tôi suy nghĩ chút rồi với vẻ kiêu kỳ pha lẫn tao nhã đáp: “Vậy làm phiền chú cho tôi thêm một ly cà phê đen nhé.”
Quản gia lập tức vào bếp.
Tôi thầm kích động — đây đúng là cuộc sống giàu sang trong mơ của tôi rồi!
Chẳng bao lâu, cà phê được bưng ra. Tôi nhấp một ngụm, suýt phun ra.
Đắng quá! Quả thật làm người sang không dễ chút nào!
Uống hết ly cà phê, tôi quay về phòng. Nhưng không lâu sau, cảm giác khó chịu bắt đầu ập đến.
Nôn mửa, tiêu chảy, hành hạ đến mức kiệt sức. Tôi nằm bẹp trên giường, mơ màng cho đến khi tỉnh lại, mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện xộc thẳng vào mũi.
Tim tôi đập lỡ một nhịp.
Không phải chứ? Mới vừa dỗ con nít xong, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống quý bà giàu sang,