Nữ Phụ Trà Xanh Hôm Nay Cũng Đang Kinh Doanh

Chương 43



"Tối nay ăn tối ở nhà chị nhé?" Ôn Bình Hàn hỏi.

"Okay!" Tạ Tri Phỉ nhanh chóng ngồi dậy, theo nàng ra bếp phụ giúp, vừa bỏ rau vào rổ thì điện thoại reo, cô giơ giơ điện thoại ra hiệu với Ôn Bình Hàn.

"Em nghe đi."

Tiếng nước chảy làm át đi giọng nói ở đầu dây bên kia. Rửa rau xong, Ôn Bình Hàn ra phòng khách, uống một ngụm nước, nghe thấy Tạ Tri Phỉ vẫn đang bàn chuyện công việc.

Tạ Tri Phỉ quay lại, mỉm cười với nàng rồi mới tiếp tục gọi điện.

Ôn Bình Hàn đặt một hộp sữa anh đẹp trai lên bàn ăn rồi quay lại bếp tiếp tục nấu bữa tối.

Mãi đến khi đồ ăn đã được dọn xong Tạ Tri Phi mới kết thúc cuộc gọi. Cô nhanh chóng ngồi vào bàn, nhận lấy bát cơm đưa tới, ăn vài miếng rồi đột nhiên thốt lên, chỉ vào đĩa thức ăn trước mặt: "Món này... món sườn nướng tỏi này ngon quá!"

"Ngon đến vậy sao?" Ôn Bình Hàn không thể nhịn cười trước vẻ mặt trợn tròn mắt của cô.

"Ngon thật sự! Ôi trời, em thích hương vị này quá." Nói xong, Tạ Tri Phỉ lại gắp thêm hai miếng nữa, một mình cô chén sạch đĩa sườn.

Sau khi ăn thỏa thích, Tạ Tri Phỉ xoa xoa bụng, bước vài bước khó nhọc rồi ấn vào bụng: "Xong rồi, hình như ăn không tiêu."

"Hay là xuống lầu đi dạo chút nhé?" Ôn Bình Hàn gợi ý.

"Cũng được." Tạ Tri Phỉ đồng ý ngay.

Hai người ra khỏi nhà, lúc Ôn Bình Hàn định khóa cửa, Tạ Tri Phỉ lại nói: "Khoan đã, để em thử bảo bối của em."

Vừa nói cô vừa rút chìa khóa ra khỏi túi, háo hức muốn thử, cắm chìa vào ổ, xoay nửa vòng, cảnh cửa lập tức mở ra. Cô cảm thấy hài lòng vô cùng, khóa cửa lại rồi vừa cười toe toét vừa cất chìa khóa vào túi, sau đó nắm tay Ôn Bình Hàn, vui vẻ nói: "Đi thôi, đi thôi, đến giờ đi dạo rồi."

Màn đêm đã buông xuống, cái lạnh của mùa đông đang tràn về. Tạ Tri Phỉ quên mặc áo khoác, một trận gió lạnh thổi qua, cô rùng mình, theo bản năng dựa sát hơn vào Ôn Bình Hàn, dậm chân để giữ ấm.

"Quay lại lấy áo khoác nhé." Ôn Bình Hàn nói.

"Không cần, em lười quay lại, hoạt động một lúc thì sẽ ấm lên thôi." Tạ Tri Phỉ vừa nói vừa nắm chặt tay nàng hơn.

Ôn Bình Hàn đáp lại bằng việc cởi áo khoác của mình, khoác cho Tạ Tri Phỉ.

"Không cần đâu, chị sẽ..."

"Chị không sợ lạnh." Ôn Bình Hàn ngắt lời: "Chị quen mặc ít quần áo vào mùa đông rồi."

Tạ Tri Phỉ im lặng một lúc rồi hỏi: "Sao mùa đông mà chị mặc ít thế?"

Ôn Bình Hàn: "..."

Hai người đi được một lúc, lúc Tạ Tri Phỉ nghĩ Ôn Bình Hàn sẽ không trả lời, định đổi chủ đề thì đột nhiên nghe nàng đáp: "Vì áo khoác lông vũ rất đắt."

Nàng khẽ cười bất lực: "Hồi đó, quần áo chị mặc đều là đồ do hàng xóm cho. Nhưng thật lòng mà nói, khi đó tuy gia đình rất nghèo, nhưng lại là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời chị, có bố, có mẹ..."

Nghe vậy, Tạ Tri Phỉ trả lại áo khoác cho Ôn Bình Hàn: "Chị ở đây đợi em. Em chạy về lấy áo khoác, cả hai chúng ta đều cần giữ ấm."

Nói xong, cô quay người chạy đi thật nhanh.

Ôn Bình Hàn đứng đó ngơ ngác, chăm chú nhìn bóng dáng đang khuất dần của cô. Có lẽ cuộc trò chuyện ban nãy đã gợi lên ký ức tuổi thơ trong nàng, khiến đôi mắt nàng ngấn lệ. Khi nghe thấy tiếng giày cao gót dần đến gần, nàng vội lau nước mắt, đến khi Tạ Tri Phỉ đến gần, nàng cười nói: "Chạy nhanh thật."

"Em không muốn chị đợi lâu." Tạ Tri Phỉ cười đáp, cô lại nắm tay Ôn Bình Hàn, xoa xoa mu bàn tay nàng, như thể đang cố làm ấm nó.

"Không cần vội, chị chờ em." Ôn Bình Hàn.

"Được rồi, nhưng em sốt ruột lắm, em không muốn chị đứng ngoài trời lạnh quá lâu đâu, gió thổi chị thành đồ ngốc mất." Tạ Tri Phỉ nói.

Ôn Bình Hàn bật cười: "Em mới là đồ ngốc."

Khi cả hai đi qua sân thể dục, Tạ Tri Phỉ nhìn thấy hai chiếc xích đu, cô chạy ngay đến, ngồi lên một chiếc: "Chị đẩy cho em đi!"

Ôn Bình Hàn đẩy vài cái, Tạ Tri Phỉ cười không ngừng: "Được rồi, được rồi, đến lượt chị rồi!"

Hai người đổi chỗ cho nhau, ai ngờ Tạ Tri Phỉ đẩy mạnh Ôn Bình Hàn, khiến xích đu lao đi rất xa và nhanh.

"Aaahh!" Ôn Bình Hàn hét lên: "Chậm lại! Chị ngã mất!"

"Không ngã đâu, em sẽ đỡ được chị mà!"

Nghe vậy, Ôn Bình Hàn dần vượt qua nỗi sợ của mình, bắt đầu tận hưởng sự kích thích này, vừa hét vừa cười với Tạ Tri Phỉ.

Đến khi đã mệt lã, họ cùng ngồi trên xích đu để nghỉ ngơi. Một vài đứa trẻ đi lại, háo hức nhìn họ.

Ôn Bình Hàn thấy ngại vì đã chiếm xích đu của bọn trẻ nên đứng dậy, Tạ Tri Phỉ thấy vậy thì vẫy vẫy tay: "Nào, chen vào đây với em."

"Chen vào vừa không? Hay là để bọn trẻ chơi đi." Ôn Bình Hàn ngại ngùng nói.

"Đám nhỏ muốn chơi, thì đám lớn cũng muốn chơi mà."

Ôn Bình Hàn mỉm cười, đến ngồi xuống bên cạnh cô. Hai người tựa sát vào nhau, lắc nhẹ xích đu, thi thoảng trò chuyện vu vơ.

Đột nhiên, một tiếng hét chói tai vang lên, khiến cả hai giật mình quay đầu lại. Trong khoảnh khắc ấy, mũi Tạ Tri Phỉ gần như chạm vào mặt Ôn Bình Hàn. Cô hơi sững người, ánh mắt dừng lại nơi góc nghiêng của Ôn Bình Hàn.

Cô chậm rãi lướt nhìn từng đường nét thanh tú và tinh khôi trên khuôn mặt nàng, lòng không khỏi nghĩ rằng chỉ cần tiến gần thêm một chút thôi, cô sẽ có thể đặt một nụ hôn lên má nàng.

Thật trắng trẻo, thật mềm mại, hệt như một chiếc bánh bao lớn—chỉ muốn cắn một miếng!

Tạ Tri Phỉ nín thở trong vô thức, như thể sợ làm nàng giật mình. Đến lúc Ôn Bình Hàn quay lại, cô vội tránh ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước.

"Trẻ con hét bừa thôi." Ôn Bình Hàn nói.

"À...không ngoan, đáng đánh đòn." Tạ Tri Phỉ lẩm bẩm.

"Trẻ con thôi mà."

"Nên đánh."

"Sao tự nhiên em nóng tính thế?" Ôn Bình Hàn cười nói.

"Không biết." Tạ Tri Phỉ chạm vào mặt mình, chút chuyện trông có vẻ còn con như vậy nhưng lại khiến mặt cô đỏ lên, cô vội đứng dậy, cúi đầu nhìn Ôn Bình Hàn.

Ôn Bình Hàn thấy bối rối, cũng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô. Ánh mắt họ chạm nhau, biểu cảm đơn thuần mà đầy nghi vấn của Ôn Bình Hàn phản chiếu vào trong mắt cô.

Trong khoảng khắc, cả hai đều không nói gì.

Gió thối tóc họ tung bay.

Tạ Tri Phỉ muốn nói gì đó, nhưng không biết phải nói gì.

Nhìn khuôn mặt lương thiện xinh đẹp ấy, cô sợ mình thốt ra những lời không nên nói.

Lúc này, Ôn Bình Hàn cũng đứng dậy, nắm tay cô đi: "Em thấy phiền vì tiếng ồn à? Chúng ta đến nơi yên tĩnh hơn nhé."

Tạ Tri Phỉ nhìn xuống tay họ, ma xui quỷ khiến cô xòe các ngón tay ra, đan tay mình vào tay Ôn Bình Hàn, cô khẽ mỉm cười: "Em nghe theo chị."

*

Mùa thu trôi qua rất nhanh, nửa tháng sau, thời tiết trở lạnh hơn rất nhiều, muốn ra ngoài phải mặc nhiều lớp áo.

Ôn Bình Hàn lái xe đến đón Lâm Chí Mẫn và thành viên trong nhóm. Hôm nay là cuối tuần, ba người có hẹn ăn tối với người phụ trách dự án của Tập đoàn Cố thị, tranh thủ tạo cơ hội hợp tác.

Sau bữa ăn thịnh soạn, người phụ trách nói rằng việc này vẫn cần sự chấp thuận của cấp trên.

"Vậy phải phiền ngài nói tốt cho chúng tôi rồi." Ôn Bình Hàn cười nói.

"Không thành vấn đề, ba cô chạy đôn chạy đáo vì dự án này cũng không dễ dàng gì, tôi ghi nhận nỗ lực của các cô, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ nếu có thể." Người phụ trách nói.

Sau khi tiễn trưởng nhóm, cả nhóm chia nhau ra về.

Ôn Bình Hàn có uống chút rượu, sau khi về nhà, nàng ngã xuống sofa định nghỉ một lúc, nhưng lại ngủ quên đến nửa đêm.

Đã hơn hai giờ sáng.

Nàng mệt mỏi đi rửa mặt, vừa đánh răng vừa check WeChat, nàng thấy Tạ Tri Phỉ mới đăng post mới:

Tạ Tri Phỉ: 【 Chào buổi chiều.】

Đính kèm là ảnh chụp một bữa ăn theo phong cách phương Tây, gắn tag một địa điểm ở nước ngoài.

Sao em ấy ở xa thế?

Ôn Bình Hàn phóng to bức ảnh, thấy ở rìa bức ảnh xuất hiện bàn tay một người đàn ông.

Suy nghĩ một lúc, nàng bình luận:【 Em xuất ngoại làm gì vậy? 】

Tạ Tri Phỉ lập tức gửi tin nhắn riêng cho nàng: 【 Chị ơi, chị vẫn còn thức hả? Trong nước giờ cũng nửa đêm rồi! 】

Ôn Bình Hàn: 【 Ừm. Sao đột nhiên ra nước ngoài vậy? 】

Tạ Tri Phỉ: 【 Ông chủ dự án quốc tế đó gọi em đến thảo luận chi tiết. Trùng hợp là Lý Hồng Ngạn cũng đến đây công tác, nên bọn em cùng nhau ăn trưa. Lát nữa anh ấy sẽ đưa em đến tham quan chi nhánh nước ngoài của công ty anh ấy, vậy là có thể tham khảo thông tin hữu ích rồi, hehe. 】

Ôn Bình Hàn: 【 Nghe hay đó, cũng muộn rồi, chị đi ngủ đây. 】

Tạ Tri Phỉ: 【 Chị ngủ ngon 🌹 】

Ôn Bình Hàn: 【 Ngủ ngon 🙂 】

Tạ Tri Phỉ nhìn icon mặt cười mà rùng mình, sau đó lại nhớ đến icon này phổ biến đến mức nào trong group chat công ty, khiến cô bật cười.

"Cô đang nói chuyện với ai mà trông vui quá vậy?" Lý Hồng Ngạn hỏi.

"Chị Ôn."

"Ôn Bình Hàn?"

"Ừm."

Lý Hồng Ngạn gật đầu, không biết đang nghĩ gì, anh ta nói: "Cô biết chuyện Cố Chi Chương đã thú nhận cậu ấy thích Ôn Bình Hàn với gia đình mình chưa?"

"Cái gì!?" Tạ Tri Phỉ nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên: "Thật sao?"

"Thật, hôm qua mẹ cậu ấy thậm chí còn gọi cho tôi để xác nhận quan hệ của hai người họ, tôi đã bảo tôi không rõ, bà ấy lại hỏi về gia cảnh nhà Ôn Bình Hàn, tôi cũng không biết chuyện này." Lý Hồng Ngạn vừa nói vừa chậm rãi cắt miếng beefsteak: "Mấy năm nay mẹ Cố Chi Chương luôn ở nước ngoài tĩnh dưỡng, nhưng sẽ về nước mỗi dịp Tết Nguyên đán, năm nay có lẽ bà ấy sẽ về nước sớm hơn để tìm Ôn Bình Hàn đấy. Cô cũng biết bà ấy là người thế nào rồi đấy- Tiêu chuẩn cao cực kỳ."

Tạ Tri Phỉ ấn nhân trung, hít một hơi thật sâu. Cô không ngờ nhân vật "mẹ chồng độc ác" lại xuất hiện sớm như vậy.

Trong nguyên tác, nhân vật mẹ chồng chỉ xuất hiện để ngăn cản "cô bé lọ lem" Ôn Bình Hàn gả vào nhà giàu có. Nhưng hiện tại, Ôn Bình Hàn và Cố Chi Chương thậm chí còn chưa bắt đầu hẹn hò, nhưng bằng cách nào đó, cốt truyện vẫn được kích hoạt, thật sự...

Thôi, có lẽ đây mới là cốt truyện chính , chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, chuyện đến đâu mình lo đến đó là được.

Sau khi Tạ Tri Phỉ xử lý xong mọi chuyện với khách hàng, cô theo Lý Hồng Ngạn tham quan công ty, hiểu sâu hơn về các chính sách ở nước ngoài, trở về nước với cái đầu đầy kiến thức.

Về nước, việc đầu tiên cô làm là về nhà họ Tạ để tâm sự với Tạ Hoành Húc thu hoạch mấy ngày nay của mình. Họ dành cả buổi chiều để thảo luận về thị trường nước ngoài, Tạ Hoành Húc nhìn cô với đôi mắt hoàn toàn khác xưa: "A Phỉ, con thực sự trưởng thành rồi."

"Cũng nhờ bố đã cho con một nền tảng tuyệt vời như vậy." Tạ Tri Phỉ cười nói.

"Tối nay con ở lại ăn cơm đi, từ khi vào công ty, con không còn bám ta như trước nữa." Tạ Hoành Húc than vãn.

Tạ Tri Phỉ: "Được thôi, vậy tối nay con sẽ ở lại đây, bố con ta tâm sự với nhau, được không?"

"Thỏa thuận!"

Sau bữa tối, ngoài trời đổ mưa. Tạ Tri Phỉ trò chuyện với Tạ Hoành Húc trong phòng làm việc, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nhắn tin cho Ôn Bình Hàn:

Tạ Tri Phỉ: 【 Mưa rồi, chị đang làm gì vậy? 】

Ôn Bình Hàn: 【 Đang ăn tối với Cố Chi Chương nè =.= 】

Tạ Tri Phỉ cứng đờ, nhìn chằm chằm vào màn hình như thể cô không biết đọc chữ Hán.

"A Phỉ...A Phỉ, con đang nhìn gì vậy? Bố đang hỏi con đấy." Tạ Hoành Húc gọi.

"Dạ?" Tạ Tri Phỉ ngẩng đầu: "Xin lỗi, bố có thể nói lại không?"

Lúc Tạ Hoành Húc định nói tiếp, điện thoại trên tay Tạ Tri Phỉ lại run lên, là tin nhắn mới của Ôn Bình Hàn:

【 Có Lâm Chí Mẫn và những người khác nữa, đang bàn chuyện làm ăn. 】

Tạ Tri Phỉ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn thấy bực mình vì Cố Chi Chương luôn tìm cớ để ăn tối với Ôn Bình Hàn.

....Được thôi, mặc kệ đi. Dù gì cũng là chuyện làm ăn mà, cứ để họ ăn đi, dù sao còn có những người khác.

"A Phỉ, con lại thất thần rồi." Tạ Hoành Húc hỏi.

"Hả? Con đâu có."

"Vậy bố vừa nói gì?"

"Ừm...làm ăn phát đạt gì gì đó?"

"..."

"Thôi bỏ đi, con nhắn cho xong đi."

"À à, dạ."

Tạ Tri Phỉ thản nhiên nhắn một tin: 【 Mưa to quá, em sợ cô đơn, chị đến bầu bạn với em được không? 】

Send.

Chậc, kỹ năng trà xanh của mình càng lúc càng điêu luyện, Tạ Tri Phỉ thầm nghĩ.

Nhưng cô chợt nhận ra một chuyện - trước kia bật skill trà xanh là vì hoàn thành nhiệm vụ, cũng như một phần thiết lập nhân vật.

Nhưng lần này, skill trà xanh lại xuất phát từ tận đáy lòng cô!

Không xong, không xong. Tinh chất trà xanh sắp ngấm vào từng mạch máu rồi!

Trong lúc đang tự trách hành vi của mình, cô nhận được tin mới:

【 Em về nước rồi sao? Đã về nhà chưa? Chị sang ngay đây. 】

Tạ Tri Phỉ bật dậy khỏi ghế, khiến Tạ Hoành Húc giật mình: "Gì vậy con?"

"Bố, con về đây."

"Không phải con nói sẽ ở qua đêm sao?"

"Lần sau đi, con hứa!" Tạ Tri Phỉ vừa mỉm cười vừa rời khỏi phòng làm việc.

Tạ Hoành Húc vuốt cằm, suy nghĩ về hành vi bất thường của con gái, đột nhiên tỉnh ngộ: "Con nhóc này đang yêu đương sao!?"