Nữ Phụ Trà Xanh Hôm Nay Cũng Đang Kinh Doanh

Chương 44



"Cố tổng, ngại quá, tôi có việc phải đi trước." Ôn Bình Hàn cầm túi xách đứng dậy, nói lời xin lỗi với Cố Chi Chương rồi dặn nhóm Lâm Chí Mẫn ở lại chăm sóc khách hàng giúp mình.

"Có chuyện gì vậy?" Cố Chi Chương hỏi.

"...Nhà có việc gấp." Ôn Bình Hàn đáp.

Cố Chi Chương không hỏi thêm nữa, Lâm Chí Mẫn gật đầu: "Chị Hàn cứ đi giải quyết chuyện gia đình đi, ở đây có bạn em rồi."

"Để tôi đưa cô về nhà." Cố Chi Chương đứng dậy.

"Không cần, tôi không có về nhà." Ôn Bình Hàn nói xong thì vội vã rời đi.

Nàng đi rồi nên Cố Chi Chương cũng không muốn ở lại làm gì, hắn tạm biệt hai người còn lài rồi rời khỏi nhà hàng. Lúc ra ngoài đã không thấy Ôn Bình Hàn đâu.

Ngoài trời mưa rất to, Cố Chi Chương ngồi trong xe, lúc chạy ngang qua con đường nọ đột nhiên nhớ ra Tạ Tri Phỉ sống gần đó, nên hắn gọi điện cho cô: "A Phỉ, em có ở nhà không?"

"Có chuyện gì vậy?"

"Anh đang ở gần nhà em, nếu em đang ở nhà thì anh ghé sang tránh mưa một lúc nhé?" Cố Chi Chương hỏi.

"Ồ, tiếc quá, em đang không ở nhà, xin lỗi anh Cố nha."

"Không sao, vậy hôm nào có dịp anh mời em đi ăn."

"Được."

Vừa cúp máy thì chuông cửa reo. Tạ Tri Phỉ vội ra mở cửa, mỉm cười với người bên ngoài đang phủi ô: "Chị."

"Ừm, em về nước khi nào thế?" Ôn Bình Hàn đặt ô ngoài cửa rồi bước vào, thấy Tạ Tri Phỉ đang thò đầu ra ngoài ngó nghiêng tuần tra, nàng khó hiểu hỏi: "Em làm gì vậy?"

"Không có ai theo dõi chị đúng không? Ý em là Cố Chi Chương ấy." Tạ Tri Phỉ hỏi.

"Chắc là...không?" Ôn Bình Hàn lại càng ngạc nhiên: "Anh ta theo dõi chị làm gì?"

"Cũng đúng." Tạ Tri Phỉ đóng cửa, quay lại trả lời câu hỏi trước đó của Ôn Bình Hàn: "Em mới về lúc chiều thôi, em về nhà bố em trước."

Ôn Bình Hàn gật đầu, đi đến cửa sổ sát trần, ngắm mưa rơi: "Sao em sợ mưa thế?"

"Ừm...Chắc là do thấy cô đơn." Tạ Tri Phỉ nói bừa: "Chị nghĩ thử xem, bên ngoài mưa như trút nước, chỉ có một mình em trong căn biệt thự rộng lớn này, lẻ loi hiu quạnh, nên em cảm thấy rất cô đơn, chị có cảm nhận được không?"

"Không em, nếu chị có căn biệt thự lớn như vầy, trời lũ chị cũng thấy vui." Ôn Bình Hàn đáp.

Tạ Tri Phỉ bật cười: "Nhưng chị vẫn đến bên em nha."

Ôn Bình Hàn nhìn cô: "Chị chỉ đang kiếm cái cớ để thoát thân thôi, em nhắn tin đúng lúc lắm."

Một giờ sau, mưa vẫn chưa tạnh. Ôn Bình Hàn thấy cũng sắp đến lúc về rồi, nàng hỏi: "Em còn sợ không?"

"Còn."

"..."

Ôn Bình Hàn nhìn người đang nằm dài trên sofa, bắt chéo chân chơi game, trông vô cùng thảnh thơi, nhìn không hiểu đang sợ chỗ nào.

"Nếu bây giờ chị đi về thì em sẽ làm gì?"

"Em sẽ rất đau lòng, sẽ khóc rống lên, sẽ quỳ gối cầu xin Phật tổ xua tan nỗi cô đơn của em."

"......"

"Dù sao thì mai là chủ nhật mà, chị cứ ở lại chỗ em đi, trời mưa to quá, giờ chị lái xe về em thấy hơi lo." Tạ Tri Phỉ nói.

"Cũng được." Dù sao cũng không phải lần đầu ngủ qua đêm ở đây, hơn nữa giường lớn mềm mại ở đây cũng rất hấp dẫn nàng: "Vậy em đi tắm đi."

"Ngay đây." Tạ Tri Phỉ đưa điện thoại cho cô: "Chơi hết ván này giúp em đi."

Ôn Bình Hàn chơi một lúc rồi thua thảm hại.

Tạ Tri Phỉ chỉ uống nước một lúc thôi mà lúc quay lại đã thấy thua sạch, cô cười nói: "Chị không biết chơi hả?"

"Không biết."

"Muốn em dạy chị không?"

"Không có thời gian chơi."

"Vậy chờ khi nào chị rảnh cũng được." Tạ Tri Phỉ cười nói trước khi đi tắm.

Ôn Bình Hàn định đặt điện thoại xuống thì bỗng có người gọi đến, hóa ra là Cố Chi Chương.

Nàng đặt điện thoại xuống sofa, chờ điện thoại ngừng rung mới lấy điện thoại của mình ra, lướt điện thoại trong thấp thỏm.

Tạ Tri Phỉ tắm xong bước ra, tóc đã khổ phân nửa, vội bước đến: "Em xong rồi, chị đi tắm đi, em chuẩn bị sẵn mọi thứ trong phòng tắm rồi."

"Ừm." Ôn Bình Hàn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ban nãy Cố Chi Chương có gọi cho em, chị không nghe máy, anh ta có gọi lại mấy lần rồi, xem ra có chuyện quan trọng muốn nói với em đấy."

"Em biết rồi." Tạ Tri Phỉ cầm điện thoại, thấy máy cuộc gọi nhỡ nên liền gọi lại.

Trước khi Ôn Bình Hàn vào phòng tắm, nàng nghe thấy cô gọi: "Anh Cố."

"Ban nãy em đang tắm nên lỡ cuộc gọi của anh, có việc gì sao?" Tạ Tri Phỉ nói.

"A Phỉ, anh có chuyện muốn nhờ em, chỉ em mới giúp được anh." Cố Chi Chương nói.

"Chuyện gì vậy?"

"Ngày mai Oản Oản sẽ về nước, nhưng mai anh phải đi công tác rồi, anh định để cấp dưới đi đón em ấy nhưng em ấy cứ nhất quyết đòi Phương Ninh Thù đón. Em cũng biết em ấy rất thân với Phương Ninh Thù mà đúng không, nhưng cô ấy không còn là nhân viên của anh nữa, nên là...Có thể phiền em nhờ Phương Ninh Thù đến đón em ấy không?"

Tạ Tri Phỉ nhướng mày: "Trước tiên em phải hỏi ý kiến Phương Ninh Thù đã, em không chắc cô ấy còn muốn dính líu gì với nhà họ Cố không."

"Được, vậy nhờ em nhé, anh tin em." Cố Chi Chương đáp.

"Ừm, em sẽ liên lạc lại với anh sau."

Tạ Tri Phỉ cúp máy, xoay xoay điện thoại trong tay, bắt đầu suy nghĩ.

Oản Oản này là cháu ruột của phu nhân Cố, em họ của Cố Chi Chương, tên đầy đủ là Vương Oản, bố cô mất vì bệnh ung thư từ khi còn nhỏ, mẹ cô có ý định tái hôn, nhưng phu nhân Cố không đồng ý, nhất quyết giữ cô lại nuôi như con gái ruột. Về sau khi phu nhân Cố ra nước ngoài dưỡng bệnh, bà cũng mang cô theo cùng để có người bầu bạn.

Vương Oản rất thân với Cố Chi Chương, thế nên Phương Ninh Thù cũng rất nỗ lực để giữ mối quan hệ tốt với người em họ này. Lúc Vương Uyển còn chưa xuất ngoại, Phương Ninh Thù luôn lấy tư cách là trợ lý riêng của Cố Chi Chương thay hắn xử lý không ít việc của Vương Oản, thậm chí còn tham dự nhiều cuộc họp phụ huynh cho cô.

Bởi vậy Vương Oản ất quý mến và dựa dẫm vào Phương Ninh Thù, có thể anh họ không rảnh để gặp cô, nhưng Phương Ninh Thù nhất định sẽ xuất hiện.

"Chào, có chuyện này muốn bàn với cô, chuyện là Vương Oản sắp về nước rồi, chỉ đích danh muốn cô đi đón, cô có muốn đi không?" Tạ Tri Phỉ gọi điện hỏi Phương Ninh Thù.

"Không đi."

Câu trả lời cực kỳ vô tình đến từ người năm đó đã xem người ta như công chúa nhỏ mà chiều chuộng.

Tạ Tri Phỉ bật cười: "Chỉ cần đi đón cô ấy thôi mà, sau đó đưa về nhà họ Cố, hoặc nhà họ Tạ cũng được, ngày mai Cố Chi Chương không có ở nhà."

"Thế cũng không đi, con bé đó khó chiều chết đi được, phiền phức lắm." Phương Ninh Thù nói thẳng.

Tạ Tri Phỉ bật cười thành tiếng.

Vương Oản quả thật được chiều chuộng đến sinh hư, thời cấp ba cực kỳ nổi loạn, thường xuyên gây chuyện. Phương Ninh Thù không ít lần phải ra mặt thu dọn đống rắc rối do cô gây ra, lúc đó cô cũng không hề than phiền câu nào, nhưng giờ khác rồi, cô chuyển từ yêu sang hận Cố Chi Chương rồi, thì làm sao có chuyện muốn gánh thêm món nợ này?

"Cũng được, vậy mai cô tăng ca với tôi đi." Tạ Tri Phỉ nói.

"Đi đâu?"

"Ra sân bay."

"..."

"Đích thân tôi đi đón, cô chỉ việc lái xe là được."

Im lặng một lúc lâu, Phương Ninh Thù mới thắc mắc: "Cô bị làm sao vậy? Không phải nói không còn thích Cố Chi Chương nữa sao? Sao còn giúp anh ta đón người? Mà nói thật con bé đó ghét cô lắm đấy, cô cũng biết mà đúng không?"

Phái nữ dễ nhìn thấu "trà xanh" nhất, Vương Oản cũng như vậy, cô rất ghét Tạ Tri Phỉ suốt ngày làm trò bám lấy anh họ mình, luôn miệng gọi anh ơi anh à, nghe mà phát ớn, thường xuyên mắng Tạ Tri Phỉ là đồ trà xanh, nhưng mỗi khi Cố Chi Chương có mặt, Tạ Tri Phỉ lại tỏ vẻ đáng thương, nói mình không có ý xấu, khiến Cố Chi Chương quay sang măng Vương Oản một trận, chuyện này càng làm Vương Oản ghét cô hơn.

"Trẻ con mà, đứa nào cũng có tính xấu thôi, huống hồ lúc ấy em ấy còn nhỏ, giờ lớn rồi chắc sẽ hiểu chuyện hơn thôi." Tạ Tri Phỉ cười nói.

"...Tùy cô."

Sau đó Tạ Tri Phỉ nhanh chóng nhận lời với Cố Chi Chương, xin thông tin chuyến bay. Bỗng cô nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng, cô quay lại nhìn thì thấy Ôn Bình Hàn mặc áo choàng tắm đang bước ra, mái tóc mềm mại xóa ra sau, làn da trắng nõn như tuyết, khuôn mặt ửng hồng dưới làn hơi nước nhìn càng thêm mịn màng trắng nõn.

Cô ngẩn ngơ nhìn nàng.

Ôn Bình Hàn chú ý đến ánh mắt của cô, cúi đầu nhìn áo choàng tắm: "Sao vậy?"

"Có sao." Tạ Tri Phỉ tiến lại gần, mỉm cười: "Mặc áo choàng tắm thôi mà cũng đẹp cỡ này, chị không để người khác sống à?"

"Khéo ăn nói đấy." Ôn Bình Hàn nhìn điện thoại trong tay cô: "Gọi xong rồi à?"

"Ừm." Tạ Tri Phỉ khẽ hít một hơi , rồi ghé lại gần hơn, ngửi mùi tóc nàng: "Thơm quá à, dầu gội của em mà thơm vậy sao?"

"Của em đó."

"Sao em ngửi không ra nhỉ."

"Tự ngửi mùi tóc mình chắc hơi khó nhỉ." Ôn Bình Hàn cúi đầu, khẽ ngửi tóc cô: "Của em cũng không tệ mà."

Tạ Tri Phỉ cụp mắt, hàng lông mi khẽ run. Khi Ôn Bình Hàn ngẩng đầu lên, cô vội nhìn sang chỗ khác, cười nói: "Đương nhiên rồi, hàng cao cấp đó, mà cũng trễ rồi, đi ngủ thôi chị."

"Ừm."

Hai người lên tầng hai, Tạ Tri Phỉ vừa mở cửa phòng thì thấy Ôn Bình Hàn đứng trước cửa phòng bên cạnh, ngạc nhiên hỏi: "Chị mở phòng đó làm gì vậy?"

"Ngủ chứ làm gì, em bảo chị vậy mà?" Ôn Bình Hàn nhớ rõ, lần trước Phương Ninh Thù cũng ngủ ở phòng khách này mà.

"Sai bét rồi, chị phải ngủ ở phòng em chứ, phòng khách này lâu rồi không dọn, chắc đầy bụi rồi." Tạ Tri Phỉ mở rộng cửa: "Giường em rộng hai mét lận, chị cũng từng ngủ qua rồi đúng không?"

Ôn Bình Hàn theo cô vào phòng ngủ, dù đã từng ngủ lại, nhưng lần đó Tạ Tri Phỉ đang say rượu, nên nàng chỉ một lòng tập trung chăm sóc người say. Bây giờ cả hai đều đang tỉnh táo, nên có chút không tự nhiên.

Nàng cứng nhắc bước tới cạnh giường, cởi giày nằm lên giường, lướt điện thoại tiếp.

Tạ Tri Phỉ kéo rèm, bật đèn ngủ rồi nằm lên giường. Nằm một lúc lại nghiêng người, thấy Ôn Bình Hàn vẫn còn lướt điện thoại nên hỏi: "Chưa ngủ sao?"

"Sắp rồi." Ôn Bình Hàn đặt điện thoại xuống, đắp chăn, cũng nghiêng người, suy nghĩ một hồi, nàng quyết định hỏi: "Cố Chi Chương tìm em làm gì vậy?"

"Nhờ em đi đón người, mai chị đi cùng em nhé, sẵn tiện giới thiệu bạn mới cho chị."

"Ai vậy?"

"Vương oản, em họ anh ấy."

"Ồ..." Ôn Bình Hàn không mấy hứng thú: "Em quen cô ấy à?"

"Ừm, lúc trước hay gặp, do nhà gần nhau mà. Em ấy chắc khoảng 22, 23 gì đấy, nhưng tính nết hơi công chúa." Tạ Tri Phỉ nói trước một chút.

"Ồ, chắc cũng thân nhau nhỉ?"

"Ngược lại là đằng khác, em ấy ghét em lắm."

Ôn Bình Hàn thắc mắc: "Vậy em còn đi đón cô ấy làm gì?"

Tạ Tri Phỉ mỉm cười nhìn nàng, thầm nghĩ: Vì cô ấy sẽ trở thành bạn thân của chị.

Trong nguyên tác, Vương Oản là nhân vật phụ rất quan trọng, cô là người đầu tiên trong nhà phát hiện mối quan hệ giữa Cố Chi Chương và Ôn Bình Hàn, nên nhanh chóng báo cho phu nhân Cố biết.

Ban đầu Vương Oán không thích Ôn Bình Hàn, cảm thấy nàng không xứng đáng với Cố Chi Chương, cộng thêm Phương Ninh Thù cố tình nói bóng gió, khiến cô càng khẳng định cô nhân viên nhỏ bé này chỉ đang muốn trèo cao mà thôi.

Thể nên cô thường xuyên bày ra những trò đùa dai khiến Ôn Bình Hàn khó xử, nhưng sau khi tiếp xúc nhiều hơn, cô lại trở thành bạn thân của Ôn Bình Hàn, về sau còn giúp đỡ nàng rất nhiều, có thể nói là "không đánh không thân."

Mưa bên ngoài đã nhỏ hơn nhiều,nhưng đúng lúc Tạ Tri Phỉ đang mơ màng sắp ngủ, mưa lại ồ ạt hơn, gió thổi mạnh vào cửa sổ, cô theo phản xạ ngẩng đầu nhìn qua.

Ôn Bình Hàn tưởng cô đang sợ, liền dịch sang bên chút, xoa đầu cô, rồi lại vòng tay ôm cô: "Không sao, đừng sợ."

Tạ Tri Phỉ hơi cứng đờ, từ từ nằm xuống, nhìn nàng không chớp mắt: "Chị à..."

"Ừ, chị đây." Ôn Bình Hàn khẽ vô lưng cô: "Ngủ đi em."

Trong chăn, Tạ Tri Phỉ chạm tay nàng, sau đó nắm lấy tay nàng xoa xoa vài cái: "Sao vẫn lạnh thế?"

"Không sao."

"Nắm tay nhau sẽ không lạnh nữa." Tạ Tri Phỉ nắm tay nàng, cả người tựa vào sát hơn, còn gác chân sang, muốn làm ấm chân cho nàng.

Ôn Bình Hàn khẽ cười: "Nếu cả người chị đều lạnh thì sao đây?"

Tạ Tri Phỉ dang tay ôm lấy nàng: "Người em ấm lắm, để em làm lò sưởi cho chị."

"Nghe hay đó, mùa hè thì chị sẽ làm điều hòa cho em, mùa đông thì em làm lò sưởi cho chị, vậy là hòa nhau." Ôn Bình Hàn bật cười.

"Chính xác, chúng ta rất hợp làm bạn giường đấy."

Vừa dứt lời, cả hai đều im lặng, bầu không khí dường như trở nên...mờ ám.

Tạ Tri Phỉ nhìn một lúc, rồi bất ngờ hỏi: "Chị, sau này nếu chị có bạn khác, chị còn chơi với em không?"

"Sao lại không chơi với em nữa?"

"Giả sử chị có bạn thân nhất, mà người bạn đó lại không thích em, không cho chị qua lại với em nữa, chị sẽ làm gì?"

"Em nghĩ người như thế có thể làm bạn với chị à?" Ôn Bình Hàn hỏi lại, khẽ vỗ lưng cô: "Chị sẽ không giao du với người hạn chế quyền giao lưu của chị."

"Thế thì tốt." Tạ Tri Phỉ hài lòng mỉm cười.

"Còn nữa..."

"Còn gì?"

"Không có gì, ngủ thôi."

"Em thì có." Tạ Tri Phỉ ngẩng đầu hỏi: "Có phải chị định nói em mới là bạn thân nhất của chị không?"

"Còn Ổ Thiến Thiến nữa."

"Chị không phủ nhận!" Tạ Tri Phỉ vui mừng: "Yay, em thăng cấp rồi, từ giờ ngang hàng với ổ Thiến Thiến rồi!"

"Bớt bớt." Ôn Bình Hàn khẽ cười.

"Hừ." Tạ Tri Phỉ đắt ý: "Thế em có vượt qua Lâm Chí Mẫn chưa?"

"Em ấy là cấp dưới của chị thôi."

"Em cũng chỉ là cấp trên của chị thôi."

"Ừm, đúng là thế thật." Ôn Bình Hàn cười nói: "Có nằm mơ cũng không ngờ, có ngày chị sẽ ngủ chung với cấp trên của mình."

"Thậm chí còn đang ôm cấp trên."

"Cũng đúng luôn."

"Chị..."

"Ử?"

"Chị có thấy khó thở không?"

"Không."

"Nói xạo, ngực chị nhỏ nên không thấy là đúng rồi!"

"..." Ôn Bình Hàn buông tay, lùi ra xa cả mét.

Tạ Tri Phỉ thở ra một hơi, sau đó lại lăn qua quấn lấy nàng: "Chị à, em muốn ôm~ Cấp trên của chị ra lệnh, mau ôm ôm em~"

*

Lời của editor: Mình nghi ngờ là Tạ Tri Phỉ rung động trước mọi người ạ :")))