Chị ơi~ Đến giờ dậy ~ rồi ~~~ Chị ơi chị ơi~ Đến giờ ~ dậy rồi ~~~
Á gặp ma!
Tạ Tri Phỉ nghe thấy giọng của chính mình trong mơ. Đột nhiên, cô nhận ra dường như đó không phải là mơ, lập tức thức dậy, quả nhiên cô nghe thấy giọng của chính mình phát ra trong phòng.
Cô ngỡ ngàng bật dậy rồi nhìn về phía nguồn âm thanh, âm thanh phát ra từ chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường.
Một lúc sau, một cánh tay trắng trẻo thò ra từ trong chăn, loay hoay tắt báo thức rồi lật người ngủ tiếp.
Rồi đột nhiên kẻ đang nửa tỉnh nửa mê kia cũng bật người dậy, ngơ ngác nhìn cô.
Hai người nhìn nhau trong giây lát, rồi cùng lúc động thủ.
Tạ Tri Phỉ lao đến muốn lấy điện thoại, nhưng đối phương đã nhanh hơn một bước, giật lấy nó trước.
"Cho em xem, chị đặt nhạc chuông gì vậy." Tạ Tri Phỉ vẫn đang giãy giụa, cố gắng giành lấy điện thoại từ tay nàng.
"Không có gì hết." Ôn Bình Hàn một tay giữ chặt điện thoại, tay còn lại đẩy cô đã, nhưng vẫn không thể chống lại sức mạnh của đối phương, rất nhanh đã bị Tạ Tri Phỉ đè đến thở hổn hển.
"Đưa em xem!" Tạ Tri Phỉ giữ chặt tay nàng, định giật lấy điện thoại, cô nở nụ cười đắc ý, nhưng vừa định dùng sức thì nàng đột nhiên buông tay, dường như không muốn cùng cô giành giật nữa.
Cô cúi đầu nhìn với vẻ nghi hoặc, mới phát hiện tư thế của hai người có chút kỳ lạ.
Ôn Bình Hàn đã bị cô đè xuống không biết từ khi nào, đang thở hổn hển, gương mặt ửng hổng, mái tóc rối xõa trên gối, ngước mắt nhìn cô.
Tay của cô đang chống lên eo nàng, một chân quỳ giữa hai chân đối phương, hơn nữa tư thế này còn khiến cô bị hớ hênh, cô nhìn xuống thì thấy cổ áo ngủ đang mở tung ra, hưởng thẳng về phía Ôn Bình Hàn, bảo sao chị ấy chứ nhìn chằm chằm mặt mình!
"Khụ....ờm...này..."
Tạ Tri Phỉ lăn qua một bên, ấp úng mãi không nói được gì, cuối cùng xấu hổ đến mức quay lưng lại, trùm chăn kín mặt, ngại muốn chết.
May mà đối phương cũng không có ý định trêu chọc cô, chỉ lặng lẽ thở dốc.
Một lúc lâu sau, không ai nhắc đến chuyện vừa rồi, Tạ Tri Phỉ mới giả bộ bình tĩnh trở lại, lật người qua hỏi: "Chị, chuông báo thức này...là giọng em đúng không?"
Ôn Bình Hàn khẽ chớp mắt, nhìn lên trần nhà rồi đáp: "Ừm."
"Nhưng em nói mấy câu này hồi nào vậy?"
"Cắt ghép đấy."
"Eh~~~~~" Tạ Tri Phỉ cười gian: "Muốn thì cứ nói với em một tiếng, cần gì với lén lút cắt ghép chứ?"
"Chị thích."
Tạ Tri Phỉ bật cười, lấy điện thoại của mình giơ lên trước mặt nàng: "Vậy chị cũng thu cho em một bản nhạc chuông đi, em thấy cũng hiệu quả phết đấy."
Ôn Bình Hàn nhìn điện thoại rồi nói: "Tạ Tri Phỉ, dậy đi."
"Nghiêm túc quá, có thể dịu dàng hơn chút không?"
"Không." Ôn Bình Hàn kéo chăn ra, đi thẳng vào phòng tắm.
"Ể? Chị đi nhanh vậy làm gì? Đừng nói là giận nha?" Tạ Tri Phỉ đến trước cửa phòng tắm: "Thôi mà, không thu thì thôi, em có thể lén cắt ghép mà."
"Không có giận." Ôn Bình Hàn nhìn gương mặt đỏ bừng của mình trong gương, nàng mở vòi nước, dùng sức rửa mặt mấy lần, nhưng càng rửa càng đỏ, đành phải đứng bên trong chờ bớt đỏ.
"Chị, chị vào lâu quá đó, bị táo bón rồi hả?" Tạ Tri Phỉ đột nhiên hỏi.
"Không có!" Ôn Bình Hàn mở cửa, tức giận đáp.
"Không có thì thôi, sao lại đỏ mặt rồi?" Tạ Tri Phỉ cười, vương tay nâng mặt nàng lên: "Đừng giận mà, chị không vui em cũng sẽ không vui."
"Mau đánh răng rửa mặt đi."
"Cùng nhau đi."
Hai người cùng nhau đánh răng rửa mặt, sau đó Tạ Tri Phỉ lấy quần áo chuẩn bị thay, vừa túm vạt áo ngủ lên thì chợt nhớ trong phòng còn có một người.
Mặc dù lúc trước ở ký túc xá thường xuyên thay đồ mà không kiêng dè gì, nhưng không hiểu sao hiện tại lại thấy có chút xấu hổ, cô nói: "Chị...chị ra ngoài đợi em chút đi."
"Chị có nhìn em đâu, sợ gì chứ."Ôn Bình Hàn quay lưng lại.
"Được thôi, vậy chị không được nhìn đó."
"Ừm."
Tạ tri Phỉ thay áo xong, vừa kéo quần thì Ôn Bình Hàn đột nhiên quay lại: "Ha, lừa em đó."
"!!"
Tạ Tri Phỉ giật mình, hai tay giữ chặt quần, nhảy nhót một lúc mới đứng vững, sau khi thay quần xong liền quay đầu lại tìm Ôn Bình Hàn tính sổ, nhưng đối phương đã chạy mất rồi!
"Quá đáng nha, chị nghịch ngợm như vậy từ bao giờ vậy!?" Tạ Tri Phỉ bày tỏ bất mãn trong lúc ăn sáng.
Ôn Bình Hàn khẽ nhếch môi: "Vui mà."
Tạ Tri Phỉ lẩm bẩm vài tiếng, sau khi ăn xong, cô đột nhiên đứng phía sau bóp eo Ôn Bình Hàn một cái, khiến nàng giật nảy người.
"Vui không?" Tạ Tri Phỉ ghé sát tai cô hỏi nhỏ.
Mặt Ôn Bình Hàn lập tức đỏ bừng: "Đừng nghịch, dì đang nhìn kìa."
"Sợ gì chứ, nhìn thì cứ nhìn, bọn mình có làm chuyện gì xấu đâu." Tạ Tri Phỉ thản nhiên ôm eo nàng, cười toe toét.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, Phương Ninh Thù đứng ở cửa, sáu mắt nhìn nhau, cô nhìn xuống, nhìn đến đôi tay đang làm càn của Tạ Tri Phỉ, sau đó từ từ đóng cửa lại, rồi gõ cửa lần nữa.
Tạ Tri Phỉ: "..."
Ôn Bình Hàn: "..."
Tạ Tri Phỉ mở cửa, định lên tiếng giải thích nhưng Phương Ninh Thù đã giơ tay ngăn lại: "Không giải thích, không hứng thú, không tò mò."
"....Được thôi." Tạ Tri Phỉ câm miệng, kéo Ôn Bình Hàn lên xe: "Đi thôi, ra sân bay."
Phương Ninh Thù ngồi ở ghế phụ lái, xác nhận thông tin chuyến bay, xác nhận không bị trễ giờ, rồi nhìn lại lộ trình đến sân bay, dặn tài xế đẩy nhanh tốc độ vì có thể sắp kẹt xe.
Tạ Tri Phỉ cúi đầu lướt điện thoại, cảm giác người bên cạnh đang lặng lẽ tiến lại gần, cô nghiêng đầu nhìn đối phương.
"Cô ấy có chìa khóa nhà em à?" Ôn Bình Hàn ghé sát tai cô hỏi nhỏ.
"Ừm, thường xuyên đến đón em mà, làm vậy cho tiện."
"Ồ.."
Ôn Bình Hàn lại ngồi thẳng dậy, một lúc sau, điện thoại bỗng rung lên, là tin nhắn từ Tạ Tri Phỉ.
Nàng nhìn đối phương với ánh mắt khó hiểu, rồi mới xem tin nhắn, là một dãy số, nàng liền nhắn lại một cái 【?】
Tạ Tri Phỉ: 【 Mật khẩu nhà, lúc nào cũng hoan nghênh chị. 😎 】
Ôn Bình Hàn khẽ cong khóe môi: 【 Đã nhận. 】
Sau khi đến sân bay, ba người đến khu vực tiếp khách đợi. Phương Ninh Thù nhìn đồng hồ mấy lần, lộ vẻ hơi mất kiên nhẫn.
"Sao vậy, sắp gặp lại tiểu công chúa nên sốt ruột đến vậy à?" Tạ Tri Phỉ trêu chọc.
Phương Ninh Thù lườm cô: "Không hề, chỉ mong vị tổ tông kia không quấn lấy tôi nữa...à, bây giờ cô ta cũng chẳng còn lý do gì để quấn lấy tôi nữa, tôi không còn cần phải quản giáo cô ta thay Cố Chi Chương rồi."
"Họ quen biết nhau à?" Ôn Bình Hàn hỏi.
"Em họ của Cố Chi Chương, chị thấy sao?" Tạ Tri Phỉ cười đáp.
"Oh, hiểu rồi."Ôn Bình Hàn gật đầu.
"Tạ tổng, tôi chỉ đến làm tài xế thôi." Phương Ninh Thù nói.
"Nhưng cô cũng có lái đâu."
"..." Chứ không phải do cô gọi tài xế đến lái xe rồi à!?
"Thôi đừng cãi nữa." Ôn Bình Hàn cười nói: "Có người ra rồi."
Từng tốp người lần lượt bước ra, trong số đó có một cô gái xinh đẹp, ăn mặc theo phong cách tiểu thư danh giá, nhưng khuôn mặt lại như mặt búp bê, tạo nên một vẻ đẹp có phần không hợp thời. Ôn Bình Hàn đoán có lẽ là cô gái này, vì cô ấy đang dáo dác tìm kiếm ai đó.
Quả nhiên, đối phương nhanh chóng phát hiện bọn họ, chính xác hơn là ngay lập tức phát hiện Phương Ninh Thù, người con gái mang giày cao gót lập tức chạy đến: "Chị Phương! Đã lâu không gặp!"
Phương Ninh Thù lùi về sau hai bước, nhưng vẫn bị ôm chặt, khinh thường liếc nhìn Tạ Tri Phỉ đang hóng hớt bên cạnh.
"Anh hai bận đến vậy sao?" Vương Oản buông tay, đưa vali cho cô theo thói quen, vừa quay đầu nhìn thấy Tạ Trỉ thì lập tức tối mặt: "Sao cô ta cũng đến đây?"
"Cô Vương, cô ấy hiện tại là sếp của tôi." Phương Ninh Thù nói.
"Chị gọi cô ta là gì? Vương Oản kinh ngạc chỉ tay vào Tạ Tri Phỉ: "Cô ấy là gì của chị cơ?"
Phương Ninh Thù và Tạ Tri Phỉ nhìn nhau, xác nhận một chuyện: Cố Chi Chương hoàn toàn không nói cho Vương Oản chuyện cô đã chuyển công ty.
"Đi thôi, vừa đi vừa nói." Phương Ninh Thù kéo vali, xoay người rời đi.
Vương Oản lập tức chạy theo, luôn miệng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao chị lại làm việc cho Tạ Tri Phỉ? Có phải anh hai em đối xử tệ với chị nên chị mới nhảy việc không? Hay là Tạ Tri Phỉ nắm thóp được gì chị, uy hiếp chị?"
Ôn Bình Hàn và Tạ Tri Phỉ đi phía sau, nàng nhịn không được hỏi: "Hai người có quan hệ không tốt à? Nhìn cô ấy có vẻ không ưa em."
"Ừm, không ưa em thật." Tạ Tri Phỉ cười nói.
"Em không giận à?"
"Tức giận làm sao, nhiều người không vừa mắt em lắm, nếu tức từng người một thì chắc em bị tức chết mất?"
Ôn Bình Hàn bật cười: "Được đó, suy nghĩ thoáng thật."
"Chịu thôi, đời người có bao nhiêu đâu, không cần phải làm khổ bản thân vì người ngoài." Tạ Tri Phỉ thoải mái nói.
"Nhất định là do con trà xanh Tạ Tri Phỉ này giở trò!" Đột nhiên Vương Oản quay đầu lại mắng.
"Cái con nhóc này, mau câm miệng lại! Ồn ào như ** ấy, bớt nói vài câu không ai nói cô câm đâu!" Tạ Tri Phỉ đột nhiên phản kích.
Ôn Bình Hàn: ".." Sao mới nói không so đo với đời mà?
Vương Oản bị mắng đến đơ người.
Bây lâu nay, Tạ Tri Phỉ luôn giữ hình tượng ngoan ngoãn, mỗi lần mắng cô ấy, cô cũng chỉ rưng rưng nước mắt giả làm bạch liên hoa, chưa bao giờ phản bác đến vậy.
Cô ngây ra khoảng mười giây, sau đó theo phản xạ kéo ống tay áo Phương Ninh Thù: "Cô ta bị làm sao vậy? Rối loạn nội tiết à?"
Phương Ninh Thù mím môi, bả vai run nhẹ rồi mới trở lại dáng vẻ lạnh nhạt: "Sau này đừng mắng cô ấy nữa, cô chọc không nổi đâu."
"Nhưng...không phải lúc trước chị cũng ghét cô ta sao?"
"Đó là chuyện trước đây, bây giờ cô ấy là sếp của tôi."
"Vậy rốt cuộc tại sao chị lại rời Cố thị!?"
"Đi hỏi anh cô ấy."
"Nếu anh ấy muốn nói thì đã nói từ lâu rồi."
"Vậy thì đây là chuyện không thể nói, hiểu chưa?"
Vương Oản lại hỏi: "Vậy sau này em còn có thể đến nhà chị chơi không?"
"E là không được."
"Vậy chị còn thời gian đi mua sắm với em không?"
"Không rảnh."
Vương Oản im lặng, cúi đầu ấm ức lẩm bẩm: "Sao mọi người ai cũng thay đổi vậy?"
Phương Ninh Thù không trả lời.
Sau khi lên xe, Phương Ninh Thù vẫn ngồi ở ghế phụ, Vương Oản ngồi ghế sau, trừng mắt nhìn Tạ Tri Phỉ, hừ lạnh một tiếng rồi lại quay sang nhìn người con gái bên cạnh cô: "Ai vậy?"
"Xin chào, tôi là Ôn Bình Hàn, nhân viên của Tề Thịnh." Ôn Bình Hàn tự giới thiệu.
"Cô chính là Ôn Bình Hàn!?" Vương Oản kinh ngạc quan sát cô, phải thừa nhận, dáng dấp rất ưa nhìn, khí chất cũng rất đặc biệt, chẳng trách có thể khiến anh hai mê đến thần hồn điên đảo, còn nói cả đời này chỉ cưới cô ấy.
"Cô biết tôi?" Ôn Bình Hàn thắc mắc.
"Ồ, không biết." Vương Oản lập tức phủ nhận, nhớ lại nhiệm vụ lần này.
Nhiệm vụ chính: Ăn chơi hưởng lạc.
Nhiệm vụ phụ: Thay bác tìm hiểu lai lịch Ôn Bình Hàn.
"Cô bao nhiêu tuổi?" Vương Oản hỏi.
"Hai mươi tám."
"Chậc, già quá."
"Cô nói gì đó!?" Tạ Tri Phỉ đột nhiên mở miệng.
"Gì vậy? Tôi có nói cô đâu, cô mới hai mươi sáu thôi đúng không?"
"Tôi không tới hai mươi tám, nhưng chị Phương thì đã ba mươi mấy rồi đó, chẳng phải cô đang chê chị Phương già sao?" Tạ Tri Phỉ gắp lửa bỏ tay người.
Phương Ninh Thù: "..." Mắc gì kéo tôi vào?
Vương Oản: "!!!"
"Chị Phương, em...em không có ý đó, em không có ý nói chị già đâu." Vương oản nói xong thì tức giận quay sang trừng mắt với Tạ Tri Phỉ: "Cô kéo chị Phương vào làm gì? Chắc chắn có ý đồ xấu!"
"Tôi làm sao? Tôi chỉ gọi một tiếng chị thôi mà, có gì sai không ~"
"Không cho gọI!"
"Tôi cứ gọi đấy! Chị ơi chị ơi chị ơi ~"
Vương Oản tức đến nghiến răng nghiến lợi, Tạ Tri Phỉ đắc ý quay sang khoe khoang với Ôn Bình Hàn, nhưng phát hiện nàng không có biểu cảm gì, tâm trạng còn có vẻ không tốt.
"Chị sao vậy?"
"Không được gọi!" Vương oản hét lớn.
"Tôi có gọi Phương Ninh Thù đâu!" Tạ Tri Phỉ gào lại, sau đó dịu dàng nói với Ôn Bình Hàn: "Chị ơi, có bị say xe không? Hay thấy khó chịu trong người?"
Ôn Bình Hàn nhìn sang, nói với tông giọng buồn bã: "Em nhiều chị em quá nhỉ."
"Không có, các chị ấy lớn tuổi hơn em, em gọi là chị cho lich sự thôi."
Phương Ninh Thù: "..." Cảm ơn vô cùng.
Ôn Bình Hàn: "Chị cũng lớn hơn em đấy."
"Nhưng chị đẹp! Chị, chị mới là người chị duy nhất của em!" Tạ Tri Phỉ tựa đầu lên vai nàng, cọ cọ lấy lòng: "Em không cố ý, chị tha thứ cho em nhé?"
Vương Oản bên cạnh ngơ ngác ngỡ ngàng: "Tha thứ gì? Họ đang nói gì vậy? Không lẽ mình không còn nghe hiểu tiếng Trung nữa?"