Nữ Thần Y Bảy Lượng Bảy

Chương 5



Đêm nay, ta mơ thấy Trì Văn Âm của đời trước.

Nàng từng tốt bụng cứu người, cũng từng bị người khác lợi dụng, hại một thiếu niên tên là Hoắc Thừa Phong.

Nàng vì chuộc thân cho hắn, cũng vì chuộc đi tội nghiệt cho chính mình, sau đó trịnh trọng chia tay với hắn.

Cả cuộc đời ngắn ngủi của nàng đi khắp núi sông, lưu lạc ở giang hồ, khi quyết tâm đặt chân định cư, lại thành tù nhân của công chúa nước địch.

Trong mộng ta bị nắm chặt cằm, Lục Cửu Chu cười dữ tợn đi về phía ta.

“Đã nói cả đời chỉ có một mình ta, người nói dối sẽ phải nuốt một ngàn cây châm.”

Ta liều mạng giãy giụa, nhưng không thể cử động được chút nào.

Cảnh tượng xung quanh thay đổi từ đình viện biến thành vực sâu, phía sau có người đẩy mạnh ta rơi xuống vực sâu vô tận…

“Văn Âm, Văn Âm!”

Có tiếng nói vội vàng kéo ta từ trong mơ tỉnh dậy, mở mắt ra là khuôn mặt của Lục Cửu Chu.

Ta lui về phía sau theo bản năng, cuộn tròn trên giường.

Bàn tay của Lục Cửu Chu xấu hổ ngừng ở giữa không trung, trong mắt lại hơi thê lương.

Thiên Thanh

“Văn Âm, nàng sợ ta à?”

Ta l.i.ế.m l.i.ế.m môi, lúng túng nói, “Không có, ta mơ thấy rơi xuống vực sâu.”

Hắn thắp sáng ánh nến.

“Không phải sợ, hiện tại ta sẽ đỡ được nàng.”

Ha ha.

Có giấc mộng này, ta càng tăng thêm quyết tâm bán Lục Cửu Chu.

Trạm buôn bán nam nhân hàng đầu là Nam Phong quán ở phía đông thành.

Ngày gần đây, danh tiếng về đức hạnh hiền huệ của Lục Cửu Chu được lan truyền rộng rãi bên ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sáng sớm vẩy nước quét nhà ở đình viện, nấu cháo nấu cơm, ban ngày ra ngoài làm việc tay chân, chạng vạng có thể vác một bó củi trở về.

Lúc mấy bà vợ đánh chửi phu quân nhà mình, đều nói là “Nhìn người ta rồi nhìn lại mình xem, có sánh được với Cửu Chu không?.”

Cho nên khi ta dùng dây thừng dắt Lục Cửu Chu rêu rao khắp nơi, mọi người đều cảm thấy ta bị điên rồi.

Vì nam nhân ở Nam Phong quán mà bán một người có thể làm tướng công tốt như vậy.

Đúng, đúng, đúng, được, được, được, ngoài việc từng hại c.h.ế.t ta, hắn không có tật xấu nào khác.

Ta bĩu môi, tướng công tốt như vậy, ngươi có muốn hay không?

Cổ tay bị dây thừng cọ xát mà đỏ ửng, Lục Cửu Chu nhẹ giọng hỏi ta, “Chúng ta đi đâu?”

Trong miệng ta ngậm một cây cỏ ngọt.

“Đi Nam Phong quán, bán ngươi, đổi lấy Hoắc Thừa Phong.”

Lục Cửu Chu dừng bước chân lại, mắt đỏ hoe.

Ta giật mạnh dây thừng, vẻ mặt thản nhiên:

“Đi nào!”

Hắn rưng rưng nói, “Nương tử, đừng bán ta.”

Các thôn dân nào có hiểu, quân tử khiêm tốn gì chứ, đời này Lục Cửu Chu quá giả tạo!

Ta buộc Lục Cửu Chu ở cửa Nam Phong quán như buộc một con ngựa.

“Ngươi đứng ở đây đừng cử động, ta đi vào mua quả quýt cho ngươi.”

Lục Cửu Chu ấm ức gật gật đầu.

Ta bước vào Nam Phong quán trong ánh mắt ngấn lệ long lanh của hắn.

Mười lượng vàng cộng thêm Lục Cửu Chu, để đổi một mình Hoắc Thừa Phong.

Không thể nói không đau lòng.