Nữ Thần Y Bảy Lượng Bảy

Chương 6



Ông chủ Nam Phong quán phồng má cắn vàng, híp mắt thấy Hoắc Thừa Phong cởi bỏ quần áo quý giá xa hoa, ngay cả giày trên chân cũng cởi hết.

Ta đưa đôi ủng mới tinh phía sau eo cho Hoắc Thừa Phong, cười đầy hăng hái:

“Chúng ta sẽ không bao giờ tới chỗ này nữa!”

Khi ta và Hoắc Thừa Phong sóng vai đi ra, nghe thấy mọi người hoảng hốt hô lên một tiếng.

Biển hiệu trên lầu hai của quán rượu rơi xuống gây ra một tiếng nổ lớn, đập vào đầu Lục Cửu Chu khiến hắn vỡ đầu chảy máu.

Ta bước nhanh tới đè lại vết thương của hắn, “Ngươi ngốc à? Sao không biết trốn!”

Vẻ mặt Lục Cửu Chu ngây thơ ngẩng đầu lên đáp: “Nương tử nói, bảo ta đừng cử động.”

Trên lông mi Lục Cửu Chu dính máu, nhưng ánh mắt lại nhìn xuyên qua Hoắc Thừa Phong từ đầu xuống chân.

“Nương tử thích nam tử như vậy sao, nếu nàng thích, ta cũng đồng ý để Hoắc công tử vào cửa, hắn làm chồng cả, ta làm thứ hai…”

Trong đám người vây xem truyền đến tiếng thét chói tai của nữ tử.

“Thật chất phác, ta thích!”

“Có một người chồng như thế, cuộc đời này còn cầu gì hơn!”

Hắn ấn thái dương cố gắng vùng vẫy lần cuối cùng, mở miệng ra lại nói giả tạo như trà xanh vậy.

Trong lòng ta hơi áy náy, nhưng không nhiều lắm.

Chủ yếu là thở dài vì Lục Cửu Chu bị phá tướng sẽ không đáng giá tiền, chỉ sợ sẽ bị từ chối không nhận.

Hoắc Thừa Phong đá đá phi tiêu dưới chân, nói xỏ xiên:

Thiên Thanh

“Biển hiệu này treo suốt một năm, luôn luôn vững chắc, sao Lục công tử tới, vừa vặn đã hỏng rồi.”

Ông chủ đút tay vào túi, nhàn nhạt nói:

“Văn Âm nương tử, ta không lấy người nữa, trả thêm tiền đi.”

Ta nhanh nhảu cười làm lành: “Mua bán ấy mà, ta ra giá, ngươi trả giá, thêm tiền không thành vấn đề, nhưng người thì ngươi cứ nhận lấy…”

Ông chủ chỉ chỉ về phía sau ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Cửu Chu lưu luyến mỗi bước đi, ấm ức đi vào cửa, vừa đi vừa một tay bẻ gãy ván cửa nhà người ta…

Ta thật khờ, thật sự ta biết Lục Cửu Chu không dễ bán, nhưng không ngờ lại khó bán như thế.

Không bán Lục Cửu Chu thành công, trong nhà còn thêm một miệng ăn.

Trên đường trở về, cột sống của ta không thẳng lên nổi.

Việc duy trì một mối quan hệ phu thê không có thực đúng là áp lực rất lớn.

Ta chống eo đứng ở trong viện, chỉ huy Lục Cửu Chu và Hoắc Thừa Phong tham gia lao động.

Nếu ta nhớ không lầm, một thời gian nữa thị trấn Võ Xuyên sẽ gặp phải một trận lũ lụt kéo dài trong nửa tháng. Chính lúc ấy, Ly Nhung sẽ nhân cơ hội khai chiến với Đại Lương.

Sau lũ lụt tất sẽ có đại dịch, dữ trữ sẵn một chút lương thực, thảo dược cũng không thừa.

“Ngươi, phơi khô đám dược liệu này.”

“Ngươi, nghiền nát những thứ này thành phấn.”

“Ta tạo nghiệt gì mà phải nuôi hai nam nhân thế này…”

Hoắc Thừa Phong sờ sờ khuôn mặt tuấn tú của mình khi bị mất đi bớt xanh: “Nàng nói xem?”

Lục Cửu Chu bê rổ đi qua, “Nương tử, nuôi gia đình là chuyện của nam nhân, nàng không cần nhọc lòng.”

Nói xong cúi đầu ấm ức nói, “Cho dù thêm cả Hoắc công tử, ta cũng nuôi nổi.”

……

Ta không nên ở trong xe, ta nằm ở gầm xe mới đúng, chỗ ấy thoáng khí, không bị nghẹt thở vì chẹt ở giữa hai bên.

Lúc ta xoay người sang chỗ không nhìn thấy ai, Hoắc Thừa Phong dựng ngón tay cái lên với Lục Cửu Chu.

Sau đó, xoay ngón tay hướng xuống dưới.

Đời trước Hoắc Thừa Phong đối xử với ta rất lạnh lùng, sau khi ra khỏi Nam Phong quán liền tách khỏi ta.

Nhưng hiện tại, hắn lại thản nhiên “Gia nhập chúng ta”?

Mặc dù có ngốc đến đâu, ta cũng ý thức được, một số việc đã xảy ra biến hóa so với  đời trước.