Tháng năm, thời tiết đã trở nên nóng bức, du khách ở phía tây ngoại ô cũng bắt đầu tăng lên.
Tựa lan can nhìn ra xa, một bên là những cánh đồng lúa mạch vàng óng bát ngát, một bên là rừng hạnh rậm rạp xanh tươi, bước vào gần mới phát hiện, những quả hạnh vàng cam treo đầy cành cây.
Ngày đầu tiên quán rượu Ngô Đồng khai trương, ta ăn diện lộng lẫy xuất hiện, chiếc váy gấm dệt màu đỏ sẫm, để hợp cảnh, dùng chỉ vàng thêu những cánh hoa hạnh lớn ở vạt váy, cùng với trâm cài tóc hoa hạnh vàng ròng trên đầu diêu tương hô ứng*.
*diêu tương hô ứng: tương tác, hỗ trợ phối hợp với nhau từ xa.
Ta tự nhiên đối mặt với ánh mắt dò xét của khách khứa, dặn tiểu nhị tặng mỗi bàn khách một đĩa hạnh vàng mới hái.
Quả hạnh chua ngọt khai vị, khiến mọi người đồng loạt khen ngợi.
Không ít người lập tức quyết định, ăn xong cơm, sẽ đi núi Tây hái hạnh, như vậy mới không uổng chuyến đi này.
Đường đi đến núi Tây đều là các hộ kinh doanh, đồ ăn, đồ chơi, đồ dùng đều có đủ cả, so với sự phồn hoa trong thành, nơi đây lại có một phen phong vị riêng biệt.
Minh Vương cũng hạ mình đến ủng hộ, nhìn thấy ta, mắt hắn dường như sáng lên mấy phần: "Thẩm tiểu thư, nơi này thật là tuyệt diệu, không biết tại hạ có thể góp vốn không?"
Ta vắt óc suy nghĩ làm sao để từ chối hắn, hắn lại rất hiểu ý người, chủ động nói: "Ta nói đùa thôi."
Được thôi, ngài rất hài hước.
Ta và hắn sánh bước trên con đường đá xanh, gió núi hiu hiu, cũng không cảm thấy nóng.
"Vương gia ban đầu hình như cũng muốn mua mảnh đất này nhỉ?" Mỗi khi nghĩ đến đây ta lại vô cùng may mắn, may mà ta đã bỏ ra nhiều tiền.
Minh Vương dừng bước suy nghĩ một lát, đột nhiên nở nụ cười, trong khoảnh khắc đó, phong cảnh rợp trời đều mất đi màu sắc, chỉ còn lại dung nhan vô song trước mắt.
"Ta từng hứa với một tiểu cô nương, sẽ trồng trọt cho nàng ấy một mảnh đất lớn nhất, trồng nhiều lương thực nhất, để nàng ấy có bánh đậu xanh ăn không hết." Hắn thở dài: "Đáng tiếc, túi tiền eo hẹp."
Ta nhíu mày, luôn cảm thấy đoạn lời này đã từng nghe ở đâu đó.
Hình như, là khi còn rất nhỏ, một cậu nhóc đã nói với ta.
Khi đó Đại Kỳ xảy ra nạn lũ lụt, giá lương thực tăng vọt, nhiều người dân không có cơm ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn những nạn dân ở nơi khác để tìm đường sống, lũ lượt kéo vào kinh thành, trên đường phố mỗi ngày đều có thể nhìn thấy thi thể.
Thẩm gia có không ít lương thực dự trữ, nhưng đối với hàng trăm ngàn nạn dân, chẳng khác nào muối bỏ biển.
Phụ thân dựng quán cháo bố thí, cháo càng nấu càng loãng, cuối cùng một nồi cháo chỉ có một nắm gạo, trông như nước lã.
Khi ta uống cháo loãng, cậu nhóc phấn da thịt mềm mại trắng nõn tay cầm một miếng bánh đậu xanh, hương thơm thanh ngọt, lập tức khiến ta chảy nước miếng ròng ròng.
Ta lấy một bát cháo loãng đổi lấy bánh đậu xanh, sau đó bẻ vụn bánh đậu xanh, ném vào nồi.
Nạn dân đông đúc, cháo không đủ chia, chỉ có thể ưu tiên trẻ con.
Từng đứa trẻ mặt vàng như nghệ, thân hình gầy gò ăn uống ngấu nghiến, l.i.ế.m sạch đáy bát, thưởng thức chút vị ngọt còn đọng lại.
Ta và cậu nhóc ngồi một bên, hắn lặng lẽ nhìn ta chảy nước miếng.
Nước canh trong nồi bị vét sạch không còn một giọt, ta cuối cùng cũng không được nếm thử bánh đậu xanh.
Mỗi bước mỗi xa
Cho đến khi chia tay, cậu nhóc nói với ta, sau này hắn sẽ trồng cho ta mảnh đất lớn nhất, trồng nhiều lương thực nhất, làm bánh đậu xanh ăn không hết.
Hắn ngồi trong xe ngựa hoa lệ, vẻ mặt nghiêm túc.
Ta nói: "Ta sẽ trở thành nữ thương nhân lợi hại nhất Đại Kỳ, kiếm nhiều tiền nhất, mua hết đất và bánh đậu xanh của ngươi!"
Người trước mắt và cậu nhóc trong ký ức chồng lên nhau, mặc dù rất không ăn khớp, nhưng cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
Hắn luôn ghi nhớ lời hứa thuở bé thơ, lòng ta cảm động, đồng thời lại có chút đau gan.
Hóa ra ngài phá gia là vì ta sao?
Nghĩ đến số bạc đã đổ sông đổ biển kia, ta không chỉ đau gan, mà còn đau cả thịt.
Là nữ thương nhân lợi hại nhất Đại Kỳ trong tương lai, cả đời ta ghét nhất ba chuyện: một, lỗ tiền; hai, lỗ tiền; ba, vẫn là lỗ tiền.
Nhìn mặt Minh Vương, ta lại lặng lẽ thở dài: Thôi vậy, số tiền này vẫn có thể lỗ được.