Nữ Thương Nhân

Chương 9



Ta còn chưa gặp lại Cảnh Chiêu Trưởng Công chúa, nhưng đã nghe tin về việc cưới xin của nàng ấy.

Khắp hang cùng ngõ hẻm đều bàn tán chuyện này, Nguyên Nghị Thần một lần nữa trở thành trò cười.

Hóa ra, Bệ hạ ban hôn Cảnh Chiêu Trưởng Công chúa với Khánh Đức Công Thế tử, không hề liên quan gì đến Nguyên Nghị Thần.

Ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, như vậy mới phải, tiểu cô nương đáng yêu như vậy, làm sao có thể gả cho tên ngốc Nguyên Nghị Thần tục huyền được.

Nghe nói Trưởng Công chúa thích vẽ tranh, ta lập tức lục trong kho ra một bức Thần Tiên Cuộn của Ngô đại gia, sai Diệu Anh đưa đến phủ Minh Vương.

Vốn là một chuyện nhỏ, nào ngờ ngày hôm sau, Minh Vương lại đích thân đến tận cửa tạ ơn.

Ta vội vàng thay quần áo đi gặp khách, trên đường đi phát hiện rất nhiều người lạ, có người khiêng hòm, có người ôm hộp.

Mỗi bước mỗi xa

Đúng lúc ta đang mơ hồ, Minh Vương đứng dậy đón ra, bình thản nói: "Món quà Thẩm tiểu thư tặng quá quý giá, tại hạ nhận được mà hổ thẹn, đã chọn một ít vật tầm thường trong phủ, hồi đáp tiểu thư, mong tiểu thư vui lòng nhận cho."

Ta thầm nghĩ, đồ cũng không phải tặng cho ngươi... Bỗng nhiên quay đầu nhìn Diệu Anh, nàng ấy cũng không giấu được vẻ kinh ngạc.

Xem ra là đưa nhầm người rồi.

Lúc này cũng không thể nói ngược lại, đành phải khô khan nói: "Vương gia quá khách khí, ngài thích là được, cũng chẳng đáng giá bao nhiêu tiền."

Những năm đầu Ngô đại gia chưa nổi danh, từng làm khách ở Thẩm gia, ăn uống chùa đương nhiên không tiện, liền vẽ rất nhiều tranh tặng cho phụ thân ta.

Sau này ông ấy một sớm thành danh lừng lẫy thiên hạ, tranh vẽ ngàn vàng khó cầu, phụ thân ta lúc này mới sai người cất hết một căn phòng đầy tranh.

Nói ra thì quả thật không đáng tiền, chỉ đáng mấy bữa cơm mà thôi.

Minh Vương im lặng một lúc lâu, u buồn nói: "Thẩm tiểu thư quả nhiên tài đại khí thô."

Ta chọn cách giữ im lặng.

Không khí trở nên gượng gạo, ta đành phải lén lút đánh giá những thứ Minh Vương tặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhìn một cái, châu báu lấp lánh, hoa lệ bất phàm.

Nhìn lần thứ hai, hình như có gì đó không đúng.

Trâm cài tóc phượng bằng vàng chạm trổ, trâm cài tóc vàng hình song loan ngậm ngọc, vải gấm hoa văn phượng bằng chỉ vàng...

Đây là muốn ta c.h.ế.t sao?

Ta hai chân run rẩy, giọng nói run run, thiếu điều quỳ xuống cầu xin hắn: "Vương gia, ta vẫn chưa muốn c.h.ế.t đâu!"

Hắn sững sờ: "Ai muốn nàng chết?"

Nhìn vẻ mặt của hắn, chẳng lẽ không biết hắn tặng thứ gì hay sao?

"Tiểu nữ chỉ là dân thường, không thể dùng hình phượng hoàng, Vương gia làm tiểu nữ tổn thọ rồi."

Hắn nhìn những thứ mình mang đến, im lặng một lát, thản nhiên nói: "Đồ cứ giữ lại, sau này sẽ dùng được."

Những thứ này chỉ có các nương nương trong hậu cung, công chúa và vương phi mới có thể dùng, ta có giữ đến muôn đời muôn kiếp cũng chẳng dùng được!

Khoan đã!

Chẳng lẽ hắn để mắt đến ta?

Hay là để mắt đến tiền của ta?

Suy nghĩ một lát, khả năng thứ hai lớn hơn. Xét đến các sản nghiệp của Thẩm gia, và tốc độ phá gia của Minh Vương, ta lắc đầu, chấm dứt suy nghĩ đáng sợ đó.

Hắn cũng không ở lại lâu, trước khi đi, còn nói cho ta một tin đồn: "Nguyên Nghị Thần đã bắt đầu bán tháo đồ đạc rồi."

Không ngờ đường đường là Vương gia cũng quan tâm tin đồn, ta ngay lập tức cảm thấy quan hệ gần gũi hơn rất nhiều, ngay cả nụ cười cũng tươi tắn hơn mấy phần: "Đa tạ Vương gia."

Còn tạ ơn điều gì, hắn hẳn phải biết.