Nữ Thương Nhân

Chương 2



Xung quanh mọi người đều trừng mắt nhìn ta, nhưng rõ ràng ta có làm gì đâu.

Thậm chí có thể nói, ta mới chính là nạn nhân.

Phu quân có con với người khác, còn đường hoàng đưa người về, tuy bề ngoài không ai nói gì, nhưng đến ngày mai, ta sẽ trở thành trò cười trong giới phu nhân.

Những điều này không ai quan tâm, trong mắt bọn họ, lúc này ta chỉ là một ác phụ hay ghen tuông, đang bắt nạt một tiểu cô nương yếu ớt đáng thương.

Mỗi bước mỗi xa

Hạ nhân có ý kiến cũng chỉ biết nín nhịn, nhưng bà mẫu thì sẽ không làm khó mình, liền đập bàn ra quyết định: "Nhu Nhi đã mang thai con của Nghị Thần, cũng không thể để con bé chịu ấm ức, cứ đón vào phủ, tạm thời làm quý thiếp."

Tạm thời?

Ta bật cười.

Nếu một ngày nào đó Nhu Nhi sinh bé trai, chẳng phải còn muốn nâng lên làm bình thê sao? Hoặc thậm chí hơn, hưu ta, vị chính thê này, để nhường chỗ cho nàng ta cũng không chừng.

Ta nhìn Nguyên Nghị Thần, chỉ thấy hắn ta vẻ mặt tán đồng.

Cả căn phòng im lặng như tờ, đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Ta không nói gì, bưng chén trà lên uống một ngụm, hương thơm thanh mát lan tỏa trong khoang miệng.

Đây là Tuyết Nha thượng hạng, cây trà nảy mầm trong tuyết, trước khi xuân sang, nông dân trồng trà bất chấp tuyết lớn hái lượm, mỗi lá trà đều là những búp non tươi nhất.

Một lạng trà, ngàn lượng vàng.

Ta dâng lên tận nơi, chẳng được một lời khen, ngược lại còn bị bà mẫu chỉ trích là xa hoa lãng phí.

Nhưng bà ta lại không chê trà, hai năm uống hết hơn chục cân.

Thấy mọi người đều giữ im lặng, Nhu Nhi có cảm giác yếu ớt nhất không nhịn được mở lời: "Tỷ tỷ, ta biết tỷ không thích ta, nhưng ta và Thần lang là yêu nhau thật lòng, cầu xin tỷ đừng trách tội bọn ta."

Nàng ta giống như một đóa tiểu bạch hoa mềm mỏng yếu ớt, gió thổi một cái là đổ.

Thế là ta lại trở thành ác nhân, vô cớ chịu một đống liếc xéo, chỉ tiếc là Diệu Anh không có ở đây, nếu không nên để nàng ấy học hỏi, người ta như vậy mới gọi là nữ tử!

"Nhu Nhi cô nương, nếu mẫu thân và phu quân đều thích ngươi, ta cũng không tiện nói gì, cứ nghe lời mẫu thân, làm thiếp đi." Dù sao ta cũng không thể ngăn cản quyết định của bọn họ, chi bằng bán một chút ân tình, "Hiện tại Phong Linh Viện vẫn còn trống, ta sai người dọn dẹp một chút, ngươi liền ở đó đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phong Linh Viện gần Hoà Phong Viện nơi Nguyên Nghị Thần ở nhất, cũng coi như là thành toàn cho người khác.

Đáng tiếc Nguyên Nghị Thần không biết điều, vô tình từ chối: "Không cần, Nhu Nhi ở với ta."

Việc này thật sự là chà đạp thể diện của ta xuống đất.

Ta nặn ra một nụ cười, cố nén xúc động muốn hắt chén trà vào mặt hắn ta: "Phu quân vui là được rồi."

Mục đích đạt được, ba người bọn họ thở phào nhẹ nhõm, sai người dọn cơm.

Từng món cao lương mỹ vị, sắc hương vị đều đủ cả, nhưng ta lại lười biếng đến nỗi không muốn động đũa.

Nhu Nhi nhìn chằm chằm không chớp mắt, trong mắt phát sáng.

Nguyên Nghị Thần ân cần gắp thức ăn cho nàng ta, tình chàng ý thiếp, khiến người khác phải ghen tị.

Nhìn thấy mà lòng ta rỉ máu.

Cá đù vàng Đông Hải, hai trăm hai mươi lượng; vi cá om vàng, tám mươi lượng; canh ngũ xà, một trăm lượng; canh tổ yến, hai trăm lượng.

"Vẫn là tay nghề đầu bếp trong nhà ngon nhất, nhi tử đã lâu không được ăn món ngon như vậy." Nguyên Nghị Thần ăn liền hai bát cơm, lại bảo người múc thêm bát thứ ba.

Bà mẫu thấy nhi tử ăn ngon miệng, rất vui mừng: "Con thích là được, mai lại bảo nhà bếp làm cho con."

Mai lại làm sao?

Ta cười lạnh trong lòng, bà ta cũng thật sự dám nghĩ.

Chưa nói đến chi phí, chỉ riêng nguyên liệu, đều là những thứ tốt khó mà có được, ta tìm một tháng trời mới miễn cưỡng tìm được những nguyên liệu này, vốn định dùng để mừng thọ phụ thân ta.

Ông cụ nhà ta, không có sở thích nào khác, chỉ mê đồ ăn ngon.

Giờ thì hay rồi, một tháng trời, làm áo cưới cho người khác.

Nhu Nhi ăn đến miệng đầy dầu mỡ, lão thái thái dường như cũng cảm thấy bữa cơm hôm nay đặc biệt thơm ngon, cũng ăn thêm một bát canh.

Ta thở dài một tiếng, tiền của ta ơi!