Nữ Thương Nhân

Chương 3



Nguyên Nghị Thần ở nhà nghỉ ngơi một ngày rồi đi lên triều, Bệ hạ mặt rồng vui mừng, khen ngợi không ngớt, nhưng ban thưởng lại ít ỏi đến đáng thương.

Còn ta lại không hiểu sao lại được phong cáo mệnh.

Diệu Anh cũng mang về tin tốt, đất ở phía tây ngoại ô tuy có nhiều người để mắt đến, nhưng không chịu nổi ta tài đại khí thô, đã giành được với giá cao hơn hai phần.

Hiện tại đang là mùa gieo trồng, đất ở phía tây ngoại ô chỉ có một nửa là ruộng, nửa còn lại bỏ hoang, thật lãng phí.

Là một thương nhân, tự nhiên phải tận dụng tài nguyên tối đa, gẩy bàn tính vàng, tính toán sơ qua, lại lấy ra một xấp ngân phiếu: "Nửa còn lại của đất dùng để xây quán rượu và quán trọ, sửa một con đường thẳng đến đỉnh núi Tây, ngươi hiểu ý ta không?"

Đây là những điều ta đã thấy trước khi xuất giá, đó là ở Giang Nam, một cô nương mở quán rượu và quán trọ dưới chân núi, lấy tên mỹ miều là "Nông Gia Lạc". Ban đầu mọi người đều cười nhạo nàng ấy, cho rằng nàng ấy chắc chắn sẽ lỗ vốn trắng tay.

Nhưng khi quán trọ xây xong, đúng dịp hoa đào nở rộ khắp núi, du khách nườm nượp không dứt, quán rượu của nàng ấy kinh doanh phát đạt, kiếm được bộn tiền.

Diệu Anh cũng từng chứng kiến, tự nhiên hiểu rõ, mắt nàng ấy sáng lên, đề nghị: "Kinh thành không thiếu nhất chính là người có tiền, không sợ đắt, chỉ sợ không đủ đắt. Chi bằng chúng ta học theo Nguyệt cô nương, làm cái gọi là chế độ hội viên, càng tiêu nhiều tiền cấp bậc càng cao, đến lúc đó chắc chắn sẽ có kẻ ngốc vung tiền như rác."

Ta tán thưởng sờ đầu nàng ấy, không hổ là cùng ta từ nhỏ lớn lên, đúng là thiện tâm, không kiếm tiền của người nghèo.

Ta giao chuyện này cho Diệu Anh, nàng ấy hiểu rõ những mánh khóe trong đó nhất, tuy tuổi còn nhỏ nhưng thủ đoạn không tầm thường.

Đang nghĩ đến số bạc trắng tinh sắp sửa chảy vào túi mình, đột nhiên có nha hoàn đến bẩm báo, Tạ cô nương đến rồi.

Nhu Nhi tên thật là Tạ Nhu, một nữ tử nông thôn vùng biên cảnh, thường xuyên bị ảnh hưởng bởi chiến hỏa, ăn không đủ no.

Nhưng nàng ta may mắn, gặp được Nguyên Nghị Thần, một bước lên trời.

Ta đối với nàng ta cũng không có ý kiến gì, trước đây trên thương trường, đủ loại yêu ma quỷ quái đã gặp nhiều, giới hạn dưới cũng hạ thấp đi không ít.

Nàng ta đến tìm ta, vẫn giữ bộ dạng e thẹn, chưa mở lời mà mặt đã đỏ ửng.

"Nhu Nhi cô nương, có lời gì cứ nói thẳng đi." Tay ta đang nghịch bàn tính vàng, tiếng hạt châu bàn tính tang tang vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đây là chiếc bàn tính làm bằng vàng ròng, nhỏ nhắn và tinh xảo, là món quà sinh nhật phụ thân tặng ta năm mười tuổi.

Tạ Nhu nhìn chiếc bàn tính, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ: "Tỷ tỷ, phu quân bảo ta đến tìm tỷ bàn chuyện... qua cửa, tỷ biết đấy, kéo dài mãi ta cũng không tiện."

Nói xong nàng ta nhìn xuống bụng mình.

Ta sửng sốt, cưới một thiếp thất mà thôi, có thể làm lớn đến mức nào?

Nhưng nhìn biểu cảm của Tạ Nhu, dường như Nguyên Nghị Thần chính là ý đó.

Ta cạn lời một lúc lâu, đỡ trán, khó xử nói: "Nhu Nhi cô nương, trong phủ vẫn là mẫu thân làm đương gia, ngươi tìm ta cũng vô dụng thôi."

Điều này ta thực sự không lừa nàng ta, mọi chuyện lớn nhỏ trong Nguyên phủ đều do lão phu nhân quyết định, ta tính là cái thá gì?

Nếu không phải vì nhiều tiền, e rằng đã sớm bị quét ra khỏi nhà rồi.

Tạ Nhu cúi đầu, không biết đang toan tính điều gì, sau đó đột nhiên đứng dậy, có chút lạnh nhạt nói: "Vậy Nhu Nhi không làm phiền tỷ tỷ nữa."

Nha hoàn bên cạnh nàng ta vội vàng đỡ lấy nàng ta, như thể chân tay nàng ta không được tốt vậy.

Ta vốn không để chuyện này trong lòng, cho đến tối, Nguyên Nghị Thần đến Họa Sương Viện dấy binh hỏi tội, nói rằng Tạ Nhu từ chỗ ta trở về thì bắt đầu đau bụng, suýt nữa thì sảy thai.

Hắn ta khẳng định, là do ta ghen tị với Tạ Nhu, muốn làm hại đứa bé của nàng ta.

Chuyện này thật đúng là người ngồi ở nhà, tai họa từ trên trời giáng xuống, cả buổi chiều ta đều xem sổ sách, làm gì có thời gian đi hại nàng ta?

"Phu quân, chàng lại không tin thiếp thân như vậy sao?"

Mỗi bước mỗi xa

Hắn ta vẻ mặt chán ghét, hậm hực nói: "Thẩm Hoài Trang, nếu Nhu Nhi có chuyện gì, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Lòng ta lạnh đi, cười nói: "Phu quân đã nhận định thiếp thân lòng dạ rắn rết, vậy thì mỗi người một ngả, cứ thế mà hòa ly đi."