Nữ Tướng Quân

Chương 1



1



 

Cha ta là chủ soái Trấn Tây quân.

 

Đại chiến sắp đến, ông đột nhiên ngã bệnh.



 

Để tránh Trấn Tây quân bị các thế lực khác nuốt chửng, ta thắt hồng trang, thay cha chủ soái.



 

Trận này, đ/ánh mất ba năm.

 

Tây Lương chiến bại cầu hòa.



 

Ngày ta khải hoàn triều đình, Hoàng thượng tự tay dẫn đầu văn võ bách quan ra thành nghênh tiếp.



 

Ta xuống ngựa hành lễ: "Tâu Hoàng thượng, thần may mắn không nhục sứ mệnh, suất lãnh Trấn Tây quân công phá Tây Lương. Tây Lương nộp thư hàng, sứ thần đã đến."



 

Hoàng thượng tự tay đỡ ta dậy, an ủi nói: "Tốt! Lý Thanh Tầm, ngươi có phong thái của Lý Lão Tướng quân và cha ngươi."



 

"Hoàng thượng quá khen, thần không bằng gia phụ nửa phần, càng không so được với tiên tổ phụ."

 

Lòng ta vô cùng vui mừng.



 

Lý gia chúng ta đời đời trung lương, thủ biên vệ quốc.

 

Ta tiếp nối phần vinh quang này, không làm nhục Lý gia và danh tiếng của cha.



 

Hoàng thượng cho phép ta mang theo một phần đội ngũ vào thành, để chủ lực Trấn Tây quân đóng quân ngoài thành.



 

Sau khi vào thành, bách tính hai bên đường hoan nghênh, tiếng trống chiêng inh ỏi, thật náo nhiệt.

 

Ta cưỡi trên ngựa cao, tâm trạng hân hoan nhảy múa.



 

Đội ngũ chúng ta sẽ đi ngang qua trước cửa Tướng quân phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta sắp được gặp cha mẹ và muội muội rồi.

 

Trong quân trung quản lý thư nhà rất nghiêm ngặt.



 

Thêm vào đó là thời kỳ chiến sự, dù ta là chủ soái cũng hiếm khi nhận được thư nhà.

 

Bức thư nhà cuối, còn là một năm trước.



 

Muội muội viết thư cho ta, nói cha cùng mẹ đến chùa Tướng Quốc cầu phúc vì ta và Trấn Tây quân.

 

Còn nói mẹ đã xem phu gia cho muội ấy, phu tế tương lai xuất chúng hơn người.



 

Dòng chữ toát ra đều là hạnh phúc vui vẻ.

 

Ta cúi đầu liếc thắt lưng một cái, không khỏi cong môi mỉm cười.



 

Bức thư đó, ta ngày nào cũng mang theo bên người, để trong túi da cừu ở thắt lưng, kẹp trong áo giáp.



 

Đ/ánh trận, vì bảo vệ người thân phía sau.

 

Gìn giữ phần hạnh phúc vui vẻ của họ.

2



 

Trước cửa Tướng quân phủ, tiếng pháo không ngớt.

 

Trên biển hiệu treo lụa đỏ, ai ai cũng vui mừng phấn khởi.



 

Tổ mẫu mỉm cười vẫy tay với ta, vẻ mặt vinh dự tự hào.

 

Nhị thúc và nhị thẩm đứng bên tổ mẫu, một người mặt mày tươi cười, một người vẻ mặt có vẻ hơi cứng đơ.



 

Nhưng dù ta có nhìn trái nhìn phải như thế nào, tìm kiếm cẩn thận trong đám đông đều không thấy cha mẹ và muội muội ta.

 

Đội ngũ vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước.