Quý nhân trong cung lâm bệnh, nam nữ khác biệt, đám ngự y chẳng thể tùy tiện lại gần chữa trị.
Có kẻ trước mặt hoàng thượng tâu rằng tiểu thư Vu gia đã từng chữa khỏi cho không ít người.
Thế là ta bị người ta nâng kiệu đưa vào cung — ngây ngô đến độ suýt chút nữa thì bị lừa cả một đời.
Chương 1:
Ngoại tổ của ta là ngự y, mẫu thân thuở còn trẻ cũng thường lật xem vài quyển y thư, về sau gả cho phụ thân ta, vốn là thứ tử thứ tư của phủ Bình Dương hầu.
Đích tổ mẫu đối đãi chúng ta chẳng hề cay nghiệt, nhưng việc trong phủ cũng chẳng tới lượt mẫu thân nhúng tay vào, thế nên người dồn hết tâm trí lên người ta, ôm ta vào thư phòng đọc từng quyển, từng quyển sách.
Ban đầu ta vừa nghe vừa ngủ, mãi cho đến khi người từ rương hồi môn lấy ra quyển Sơ Kinh Thảo Dược, đôi mắt và đầu óc ta lập tức bừng sáng, từ đó chẳng còn nghe lọt hay nhìn nổi quyển sách nào khác.
Khi ấy ta mới năm tuổi, mẫu thân thấy ta hứng thú, bèn dùng y thư dạy ta nhận biết chữ, về sau, vấn đề ta hỏi ngày càng nhiều, mẫu thân đáp chẳng xuể, liền khuyến khích ta viết thư cho cữu cữu, rồi sau đó, người hồi âm lại biến thành ngoại tổ.
Đó là một lão đầu nghiêm nghị, tựa như bảo tàng vĩnh viễn chẳng thể khai phá hết, mỗi năm có bốn tiết lớn, ta đều tới vấn an, ông thường vừa vuốt râu vừa than nhà họ Vu ăn cắp giống nòi của nhà họ Tiền, nên mẫu thân ta mới sinh ra đứa bé họ Vu như ta.
Ta biết, ấy là ông đang khen ta — rằng ta so với biểu ca, biểu đệ, thậm chí cả cữu cữu, đều thông minh hơn vài phần.
Nhưng học y, chỉ thông minh thôi chưa đủ, nhất định phải có bệnh nhân thật sự, nếu không thì cũng giống Triệu Quát nước Triệu chỉ biết bàn binh trên giấy, lên chiến trường liền lộ vẻ sợ hãi.
Đánh trận thua sẽ c.h.ế.t người, trị bệnh sai, cũng sẽ c.h.ế.t người.
Ban đầu ta thử trên đám hạ nhân, rất nhanh liền hiểu rõ dù cùng là đau đầu phát sốt, nhưng nguyên nhân khác nhau, thể chất khác nhau, thì phương thuốc kê ra cũng chẳng giống nhau.
Song nhiều nhất cũng chỉ là đau đầu phát sốt, hạ nhân trong viện trẻ tuổi, ăn uống no đủ, thường làm việc và đi lại nhiều, thật chẳng dễ mắc bệnh nặng.
Trên đường trở về từ nhà ngoại tổ, khi vén rèm nhìn lén, ta từng thấy một ngõ nhỏ, gần đó toàn là y quán, có vô số bệnh nhân nghèo nằm đó chờ, mong ngày nào đó sẽ có vị đại phu rảnh tay động lòng trắc ẩn tới cứu họ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta thật sự rất muốn, rất muốn bước vào, nghe thử đủ loại mạch tượng, xem ta có thể trị khỏi được bao nhiêu người.
Nhưng ta không thể, ta là tiểu thư của hầu phủ, không thiếu ăn thiếu mặc, vậy nên cũng không thiếu người trông chừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cho đến năm mười hai tuổi, đích tổ mẫu nửa đêm đột nhiên phát bệnh nặng, tình thế cấp bách, không đợi được ngoại tổ đến, e rằng đã không thể qua khỏi. Ta chỉ dùng mấy cây ngân châm, thêm một bát nước cơm loãng, liền kéo người từ quỷ môn quan trở về.
Kỳ thực lúc ấy, nơi không ai nhìn thấy, tay ta run đến phát lạnh. Khi bảo mọi người lui ra ngoài, giọng ta cũng là cố gắng cứng cỏi mà cất lên — bởi tình huống như vậy, ta chỉ từng đọc qua trong thư của ngoại tổ.
Nhưng làm đại phu, luôn có lần đầu châm cứu, luôn có người bệnh nguy nan đầu tiên, huống hồ gì, người bệnh lại là đích tổ mẫu, người vẫn luôn đối đãi tử tế với mẫu tử chúng ta.
May mắn công phu luyện trên người gỗ không uổng phí, ta đã cứu được người.
Từ đó ánh mắt của đích tổ mẫu nhìn ta liền khác đi, người hỏi: “Tiểu A Nguyên, con cứu tổ mẫu một mạng, vậy muốn tổ mẫu ban thưởng gì nào?”
Ta biết đây là cơ hội duy nhất, ngẩng mặt kích động nói: “Tổ mẫu, A Nguyên muốn trị bệnh, Muốn chữa bệnh cho những người nghèo trong con hẻm đầy cỏ dại kia!”
Những ngày tháng có thể chữa bệnh cho mọi người, thật sự là quãng thời gian vui vẻ nhất trong đời ta.
Mỗi sáng sớm, ta sẽ dành một canh giờ để phân biệt thảo dược, ôn lại dược lý, sau đó căn cứ vào ghi chép bệnh trạng mà cân nhắc phương pháp trị liệu.
Đến buổi trưa, ta lại có thể ngồi trong viện nhỏ cạnh con hẻm cỏ – nơi đích tổ mẫu đã đặc biệt sai người sắp xếp cho ta – để tiếp đón từng bệnh nhân bằng xương bằng thịt.
Ngày trôi như chong chóng, vùn vụt mà qua, bận rộn đến mức lòng dạ lúc nào cũng ấm áp rạng rỡ.
Bọn nha đầu trong phủ thì thầm rằng ta trị bệnh đến ngốc rồi, chẳng biết giữ nữ đức, không đọc Nữ Truyện, chỉ lo nghĩ cho đám bệnh nhân nghèo chẳng móc nổi mấy văn tiền, sau này sợ khó mà gả vào nhà tử tế.
Mẫu thân đôi lúc cũng lo lắng, mím môi than nhẹ nuôi ta thành thế này thì biết phải làm sao, song thấy ta vui vẻ như vậy, chỉ đành giục tiểu đệ ra sức đọc sách.
“Sau này nếu A Nguyên thật sự chẳng có mối hôn sự như ý, thì ít nhất còn có đệ đệ nuôi nổi nó.”
Nhưng người đâu hay, Hồi Xuân Đường nổi danh nhất kinh thành, khi chưa rõ thân phận của ta, đã từng ngỏ ý trả tới một trăm lượng bạc mỗi tháng để mời ta về. Khoản tiền ấy, nuôi mấy người như ta cũng vẫn còn dư.
Chỉ có ngoại tổ và đích tổ mẫu là thật lòng tin tưởng ta, ngoại tổ bảo ngốc nghếch là một loại thiên phú, chẳng phải cái ngốc mà lũ phàm phu tục tử hay nói.
Còn tổ mẫu thường nắm tay ta, sâu xa bảo: “Nha đầu à, đôi tay này của con có công đức lớn lắm, sau này e rằng Vu gia sẽ được rạng rỡ nhờ vào con đó.”
Những lúc ấy, ta luôn cúi đầu né tránh ánh mắt bà, trong lòng thấp thỏm không yên.
Bởi vì tổ mẫu không hề biết — ta đang âm thầm làm một việc, một việc mà bà đã ba lần bảy lượt nghiêm cấm, nếu biết được… nhất định sẽ nổi giận long trời lở đất.