Nữ Y

Chương 2



Gặp Tống Lẫm là vào một ngày ta lại lén lút tới chữa bệnh cho các cô nương trong Thuý Hồng lâu.

 

Diễu nương lần này uống thuốc phá thai quá mạnh, hạ thân m.á.u chảy không ngừng. Những đại phu lớn tuổi vì điều cấm kỵ giữa nam và nữ nên căn bản không thể hạ châm.

 

Ta vã mồ hôi như tắm mới cầm được m.á.u cho nàng, lúc lén lút chuồn ra từ hậu viện thì vừa hay trông thấy một nam tử đang ngồi thẫn thờ ở cửa sau — chính là Tống Lẫm.

 

Hắn trông vô cùng nhếch nhác, thế mà vẫn cố giữ lễ nghi, chắp tay hành lễ trước rồi mới ôn hoà nói: “Nghe nói Vu tiểu thư y thuật xuất chúng, nhất là am hiểu trị bệnh cho phụ nhân, nhà tại hạ có người bị bệnh, mong cô nương tới phủ tương trợ.”

 

Ta nhìn hắn, không khỏi hoảng hốt trừng lớn mắt, đưa tay sờ mặt nạ trên mặt vẫn còn nguyên vẹn, vội kéo hắn vào ngõ nhỏ: “Ngươi là ai? Ai nói cho ngươi biết ta họ Vu? Ngươi muốn lấy chuyện này uy h.i.ế.p ta sao?”

 

Hai năm nay người tới cửa mời ta không ít, nhưng tuyệt không nên có kẻ chặn ta ở sau một kỹ viện.

 

Bởi ta trước nay đều âm thầm đến chữa trị cho họ, chưa từng tháo mặt nạ, lại luôn chọn chỗ kín đáo. Trừ khi là bệnh khó di chuyển, còn không ta tuyệt đối sẽ không bao giờ bước chân vào trong lâu.

 

Có lẽ sắc mặt hoảng loạn của ta quá rõ, hắn liền thuận theo bước vào ngõ, ánh mắt dò xét hỏi: “Đã biết không ổn, vì sao cô nương còn nhất quyết cứu họ?”

 

Ta đưa mắt nhìn hắn từ đầu tới chân, thấy hắn vận cẩm y quý khí mà khuôn mặt lại xa lạ, liền bực bội nói: 

 

“Chẳng phải bởi vì… mạng của các nàng cũng là mạng người sao? Mà ta… ta là một thầy thuốc.”

 

Nói đến cuối câu, giọng ta vô thức mang theo tiếng nghẹn ngào: “Ngươi đừng mong lấy chuyện này mà hủy hoại danh tiết các tỷ muội của ta, cùng lắm ta vào am tu, nhà chúng ta quy củ vốn rất tốt!”

 

Dẫu ta có ngây ngô đến đâu, cũng biết dây dưa với nữ tử chốn hồng trần sẽ làm bẩn thanh danh cả nhà, liên luỵ đến các tỷ muội trong tộc.

 

Vì vậy mà tổ mẫu chỉ cho phép ta khám bệnh cho nữ nhân xuất thân lương thiện và trẻ nhỏ. Cũng vì thế mà lần đầu Diễu nương đến cầu xin, nàng liền bị đuổi ra ngoài.

 

Nhưng khi ấy bệnh tình của nàng nếu không chữa ngay thì toàn thân e rằng sẽ thối rữa. Nàng dập đầu hết lần này đến lần khác, ta đã có thể chữa, thì sao đành nhẫn tâm khoanh tay đứng nhìn?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thế là ta bèn mượn cớ tình cờ gặp gỡ, đổi tên đổi họ rồi ra tay chữa trị. Đến khi bệnh đã khỏi, ta mới nhận ra — đối với việc khám bệnh cho nữ nhân, thì các tỷ tỷ ấy quả thực là bệnh nhân tốt nhất.

 

Nữ tử nhà lành phần nhiều đều quá e dè, dẫu ta cũng là nữ tử, nhưng có không ít phương pháp họ vẫn chẳng chịu thử, có nhiều cơn đau và cảm giác trong quá trình điều trị, họ cũng chẳng dám nói rõ.

 

Nhưng các tỷ tỷ ấy không chỉ bằng lòng tin ta, lúc phối hợp điều trị còn rõ ràng nói ra điều ta cần, đôi khi ta thậm chí nghĩ, qua hai năm rèn giũa, dù so với ngoại tổ, tay nghề ta chưa chắc đã thua.

 

Bởi vậy, ta vẫn cứ lặng lẽ tiếp tục chữa trị, nghĩ rằng nếu có một ngày sự việc vỡ lở, cùng lắm ta sẽ vào am ni cô ở, chỉ cần phạt nặng một mình ta, là có thể bảo toàn danh tiếng cho cả nhà.

 

Song hắn chỉ nhìn ta cười, nụ cười so với lúc trước chân thành hơn vài phần, nói: “Cô nương đã chẳng màng thân phận để cứu người, vậy hẳn đối với trưởng bối nhà ta cũng sẽ tận tâm tận lực. Nếu đã thế, ta cũng xin tặng cô nương một món đại lễ. Cô nương cứ về chờ tin là được.”

 

Ta thấp thỏm trở về nhà, hoàn toàn không ngờ được rằng — thứ đang chờ ta, lại là một đạo thánh chỉ truyền ta nhập cung.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Trong thánh chỉ ca ngợi ta huệ chất lan tâm, tuy là nữ nhi nhưng lòng mang dân chúng, có đức hạnh khuê các, lại tinh thông y thuật, đặc biệt truyền ta nhập cung chữa bệnh cho Hoàng hậu nương nương.

 

Mẫu thân vui mừng nắm tay ta nói: “Lần này con xem bệnh cho người ta cũng coi như đi đúng đường, ngay cả hoàng thượng cũng khen con có đức hạnh, xem đám lắm mồm kia còn dám nói con không giữ nữ đức nữa hay không. Đúng là tổ tiên phù hộ, nếu lần này con lại chữa khỏi bệnh cho Hoàng hậu nương nương, thì một mối hôn sự tốt đẹp e là chẳng chạy đi đâu được.””

 

Hành nghề y vốn bị liệt vào hàng thợ thuyền, mà nữ nhân dính dáng đến y thuật lại càng dễ bị xếp vào hạng nữ lưu hèn mọn, chẳng được coi trọng, dẫu mẫu thân xuất thân từ thế gia y học, nhưng ta rốt cuộc vẫn là tiểu thư của Hầu phủ. Hai năm nay, việc khiến bà lo lắng nhất chính là tìm cho ta một mối hôn sự môn đăng hộ đối.

 

Thánh chỉ mang theo khen thưởng này, đối với bất kỳ nữ tử nào cũng là sính lễ quý giá.

 

Ta bất giác nhớ lại lời người kia nói ban chiều — “sẽ tặng ta một món đại lễ”, trong lòng ngờ ngợ chẳng biết có liên quan đến hắn hay không.

 

Cho đến khi ta bước vào tẩm điện của trung cung, liền trông thấy hắn đang cung kính hầu hạ Hoàng hậu nương nương uống thuốc, miệng gọi một tiếng “mẫu hậu”.

 

Thì ra… hắn chính là Thái tử đương triều.

 

Hoàng hậu nương nương sau khi uống thuốc xong, liền mỉm cười gọi ta lại gần, dịu dàng nói:

 

“Đứa nhỏ Lẫm nhi này tính tình có hơi lỗ mãng, nghe nói còn cho làm cô nương sợ hãi. Mong cô nương nể mặt ta mà bỏ qua cho nó một lần.”