Lão thái giám lo lắng khuyên nhủ:
"Hoàng thượng, trong cung có mật đạo. Người mau rời đi, giữ được mạng, sẽ còn cơ hội quay lại!"
"Trẫm biết."
Hắn là người duy nhất còn sót lại của hoàng tộc tiền triều, không ai hiểu rõ cung điện cổ kính này hơn hắn.
Chỉ là hắn không muốn rời đi.
Khi quân địch đã tiến gần, thay vì bỏ trốn, Cơ Huyền Sách lại chậm rãi đi đến lãnh cung.
Hắn xé toạc phong ấn, đổ một chén rượu mạnh xuống đất, khẽ cười:
"Đây là bình nữ nhi hồng năm ngoái, lúc tấn công kinh thành trẫm đã chôn xuống cho nàng."
Hắn đứng trong lãnh cung trống trải, thản nhiên như không hề bận tâm đến chiến loạn bên ngoài.
Hắn nói, tựa như đang đối thoại với chính mình:
"Trẫm vốn dĩ là một kẻ… không có cảm xúc."
"Trẫm dùng lời hứa về bình an của dân chúng để dụ nàng rời khỏi Thương Sơn, nhưng thực ra, trong lòng trẫm, dân chúng khổ hay vui đều không quan trọng. Trẫm chỉ muốn khôi phục Vương triều, đó là mục tiêu duy nhất. Tất cả mọi người, kể cả chính bản thân trẫm, đều chỉ là công cụ."
"Nàng là người duy nhất, trẫm chưa từng nghĩ sẽ bỏ rơi."
Hắn kể, từng câu chuyện nhỏ, từng chi tiết.
Nàng đã yêu hắn, một tình yêu sâu sắc và không chút toan tính. Nhưng hắn, ngay cả khi ở đỉnh cao quyền lực, cũng không biết thế nào là yêu.
"Đến giờ, trẫm vẫn rất nhớ nàng."
Giọng nói của hắn lặng lẽ tan vào gió tuyết, đầy cô độc.
37
"Nhìn núi là nàng, nhìn nước là nàng, nhìn lầu các đình đài, nhìn tuyết rơi lả tả, mọi thứ lọt vào mắt trẫm đều là nàng. Trẫm luôn nghĩ về nàng, luôn có cảm giác nàng vẫn còn bên cạnh. Nhưng mỗi khi quay đầu lại, tất cả đều trống rỗng."
Một góc hoàng cung bốc cháy dữ dội, nghĩa quân đã tràn vào, có lẽ đang lùng sục tìm hoàng đế.
Lão thái giám lo lắng đến phát khóc:
"Hoàng thượng, người c.h.ế.t không thể sống lại, sống sót mới là điều quan trọng nhất!"
Cơ Huyền Sách đứng dậy, cầm theo bình rượu. Dường như hắn chẳng để tâm đến hiểm nguy đang cận kề. Đôi mắt phượng sâu thẳm trống rỗng, hắn cuối cùng cũng buộc phải thừa nhận:
"Trẫm… có lẽ rất yêu nàng, không chỉ là trách nhiệm hay thói quen."
Hắn đổ rượu xuống chân tường bốn phía, rồi châm lửa. Ngọn lửa bùng lên dữ dội, thiêu rụi lãnh cung.
Hắn khẽ thở dài:
"Đáng tiếc, trẫm nhận ra điều đó quá muộn."
Lão thái giám kinh hoàng:
"Hoàng thượng! Người… người định tự thiêu sao?"
Cơ Huyền Sách chẳng nói lời nào, chỉ một chưởng đánh lão thái giám ngất đi, giao cho một thị vệ vừa kịp đến.
"Đưa ông ấy đi."
Thị vệ đeo lão thái giám trên lưng, nhìn Cơ Huyền Sách rất lâu trước khi khẽ đáp:
"Thần tuân chỉ."
Ngọn lửa bao quanh bốn bề, phản chiếu trên lớp tuyết trắng.
Cơ Huyền Sách, đứng giữa khung cảnh ấy, dung mạo vẫn hoàn mỹ như được tạc từ băng tuyết, toát lên sự điềm tĩnh kỳ lạ.
Hắn nhẹ nhàng đáp lại lời khuyên nhủ trước đó của lão thái giám:
"Một mạng đổi một mạng. Đây là sự trừng phạt trẫm dành cho bản thân."
Khi bước đi, đôi mắt hắn thoáng dừng lại, phát hiện một bông hoa Thương Thần nhỏ bé, duy nhất còn sót lại.
Bông hoa yếu ớt, chật vật sinh tồn giữa khói lửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Cơ Huyền Sách cúi xuống, cẩn thận dùng chiếc chén thủy tinh úp lên bông hoa, bảo vệ nó khỏi làn khói độc.
Hắn bị sặc khói, ho sù sụ, bước đi lảo đảo vài bước. Đến khi ngã xuống đất, mái tóc đen của hắn tản ra như dòng suối, chiếc mũ miện trên trán lấp lánh dưới ánh lửa.
Ngay cả khi cận kề cái chết, hắn vẫn mang dáng vẻ cao quý và siêu phàm.
Tiểu Bạch Long cuống quýt dùng đuôi quấn lấy tay hắn, cố kéo hắn ra khỏi biển lửa. Nhưng mỗi lần cái đuôi nhỏ chạm vào tay hắn, lại xuyên qua như chạm vào hư không.
Nó gào khóc, tiếng khóc như xé lòng.
Tiếng khóc của nó khiến ta bối rối.
Ta bước lên một bước theo phản xạ.
Một cây xà ngang rơi xuống, tuyết bay tán loạn, hắt lên khuôn mặt Cơ Huyền Sách.
Hắn mở mắt, sững sờ.
Trong đôi mắt sáng rõ của hắn, phản chiếu bóng dáng của ta.
Trong cơn nguy kịch, hắn nhìn thấy hồn phách của ta.
Hồn phách mang dung mạo lúc ta còn sống, những vết sẹo biến mất, vẻ đẹp rực rỡ thuở ban đầu hiện lên.
Đôi mắt phượng của hắn ánh lên tia sáng mãnh liệt.
Hắn cố gắng đứng dậy, loạng choạng bước về phía ta, đưa tay ra.
Ta lùi lại một bước, bàn tay hắn xuyên qua bờ vai trong suốt của ta.
Hắn khựng lại, động tác chậm lại, tiến thêm một bước. Lửa từ thanh xà rơi xuống thiêu cháy má hắn, nhưng hắn chẳng hề bận tâm.
Hắn khẽ khàng ôm ta vào lòng, dù biết chẳng thể chạm vào.
Ánh lửa bập bùng trong đôi mắt sâu thẳm của hắn.
Mái tóc đen rủ xuống, gương mặt hắn hiện lên những cảm xúc phức tạp—như thể hắn có ngàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một câu, khàn khàn vang lên:
Hồng Trần Vô Định
"Phục Khanh."
"Ta đưa nàng về Thương Sơn."
38
Bên ngoài ồn ào huyên náo, quân phản loạn đã tìm đến lãnh cung.
Cơ Huyền Sách dường như rũ bỏ dáng vẻ uể oải, vô hồn trước đây, giờ đây như có được ý chí mới.
Hắn nghiến răng đá văng thanh xà đang chắn lối, cởi bỏ hoàng bào và vương miện, nhặt lên chiếc chén thủy tinh dưới đất, cẩn thận đặt bông hoa Thương Thần còn sót lại vào trong.
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, hắn không còn thấy bóng dáng ta đâu nữa.
Hắn khẽ khựng lại, cúi đầu, bảo vệ cẩn thận bông hoa yếu ớt trong tay, ôm nó lao thẳng vào khu vực ngọn lửa bùng cháy dữ dội nhất trong điện.
Mộng Cơ che miệng, kinh hãi kêu lên:
"Hắn không cần mạng sống nữa sao?"
Lúc này, Cơ Huyền Sách không nhìn thấy chúng ta.
Hắn đơn độc lao vào biển lửa và khói dày đặc, dùng tay áo che mũi miệng nhưng vẫn bị khói hun đến mức ho khan từng cơn dữ dội, như xé toạc lồng ngực.
Hắn nhiều lần ngã quỵ, nhưng vẫn vẫn cắn răng đứng dậy.
Cuối cùng, hắn tìm được một góc tường, mở ra cánh cửa bí mật dẫn đến mật đạo dưới lòng đất.
Hắn cẩn thận phục hồi lại chốt đá và lối đi, xóa sạch mọi dấu vết, sau đó bước vào mật đạo.
Ta không thể không đi theo hắn, rời khỏi hoàng cung.