Núi Thần

Chương 15



Đi được nửa đường, Mộng Cơ bất chợt dừng lại, kéo tay ta, ánh mắt luyến tiếc, ngón tay chỉ lên trên đầu:

 "Ngay trên này, chính là bức tường thành ngoài của hoàng cung."

 

Ta không hiểu, ngẩng đầu nhìn nàng ấy.

 

Ánh mắt Mộng Cơ bỗng phảng phất vẻ buồn bã:

 "Rất lâu về trước, nơi đây là lãnh địa của Thần Long tộc. Khi đó, nhộn nhịp lắm. Tiên tộc và Ma tộc đánh nhau liên miên, yêu quái và hồn ma thường trà trộn vào nhân gian, có tốt có xấu. Thần tộc thì sống cao vời vợi trên bầu trời, xa xôi và thần bí."

 

"Nhưng bây giờ, Thần Long tộc đã không còn nữa, hoàng cung cổ xưa cũng trải qua bao biến động. Mảnh đất này giờ đây chỉ còn lại vẻ hoang tàn đổ nát, tiêu điều và cô quạnh."

 

Mộng Cơ quay đầu nhìn ta, đôi mắt mang theo vẻ buồn vô hạn:

 "Ta cầm cự đến ngày hôm nay, chỉ vì lòng còn vướng bận. Ta đang đợi một người. Từ những ngày náo nhiệt, đến tận lúc tất cả trở nên lạnh lẽo, ta chưa từng rời khỏi đây. Ta sợ rằng, nếu rời đi, hắn sẽ không tìm được ta nữa."

 

Nàng nhìn ta, ánh mắt tràn đầy chân thành:

 "Khanh Khanh, ngươi đi đi. Ta không rời khỏi đây đâu."

 

Ta lặng lẽ nhìn nàng thật lâu, rồi chợt nhớ lại lời nàng từng nói:

 

"Thế gian này đã không còn luân hồi, không còn tái sinh. Ngoại trừ các thần vật thiên sinh, những thứ khác khi c.h.ế.t đi, linh hồn sẽ tiêu tan mãi mãi."

 

Ta cúi đầu, nhẹ giọng hỏi nàng:

 "Hắn… là phàm nhân sao?"

 

Mộng Cơ cúi đầu, thì thầm:

 "Là phàm nhân."

 

Ta đã hiểu.

 

Nàng rõ ràng biết rằng hắn đã tiêu tan từ lâu.

 

Rõ ràng biết rằng, đợi đến cuối cùng vẫn là vô ích.

 

Nhưng nàng vẫn không muốn từ bỏ.

 

Dù lý trí mách bảo nàng rằng, tất cả đều đã chấm dứt.

 

Chấp niệm, quả là thứ không thể trốn thoát.

 

39

 

Ta có chút buồn bã, vòng tay ôm lấy nàng một cái, nhẹ nhàng nói:

 "Tạm biệt."

 

Ta từng bước, từng bước rời khỏi hoàng cung, ngoái đầu lại nhìn rất nhiều lần.

 

Tiểu Bạch Long cuộn chặt lấy cổ tay ta. Chúng ta cùng nhìn Cơ Huyền Sách bước ra khỏi mật đạo, đi qua những con phố đầy xác chết, nhặt lên một bộ áo xanh, vớ được một cây cổ cầm, ghé qua một tiệm thuốc, để lại ngọc bội, đổi lấy một củ nhân sâm ngàn năm.

 

Chỉ trong chốc lát, hắn đã hóa thân thành một nhạc công gầy gò, thanh thoát.

 

Trên mặt hắn, những vết bỏng xấu xí đỏ rực, trông đáng sợ, nhưng hắn lại tỏ ra chẳng hề cảm thấy đau đớn, chỉ chăm chăm hướng ra ngoài thành, đôi mày không nhíu lấy một lần.

 

Hắn đạp lên một chiếc mặt nạ hồ ly rơi rớt trên đường, dừng bước, khẽ cau mày nhìn rất lâu, rồi cúi xuống nhặt nó lên, đội lên mặt.

 

"Phục Khanh."

 

Hắn nói:

 "Vì ta mà dung nhan của nàng bị hủy hoại, vậy thì ta cũng sẽ hủy đi gương mặt này. Đây là cái giá mà ta đáng phải trả."

 

"Nhưng ta lại sợ, diện mạo bây giờ sẽ dọa nàng sợ hãi, nên đội mặt nạ này để che đi."

 

Hắn giải thích.

 

Trong mắt người ngoài, hắn như đang tự lẩm bẩm một mình.

 

Chỉ trong khoảnh khắc suýt c.h.ế.t khi tự thiêu ở lãnh cung, hắn mới nhìn thấy ta, nhưng chỉ cần một cái nhìn thoáng qua đó thôi, đã đủ để hắn chắc chắn rằng ta vẫn luôn ở bên hắn.

 

Khi đến cổng thành, dòng người chen chúc chật kín con đường, lính canh cổng thuộc phe địch lần lượt kiểm tra từng người một.

 

Cơ Huyền Sách ôm cây cổ cầm, bình tĩnh đứng ở vòng ngoài cùng, không vội vã, chờ đợi suốt cả đêm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nui-than/chuong-15.html.]

Tin tức từ kỵ binh truyền tới liên tục:

 

"Hoàng đế đã tự thiêu."

 

Rồi lại:

 

"Hoàng đế trốn thoát, cần tăng cường kiểm tra."

 

Và sau đó:

 

"Hoàng đế đã trà trộn ra khỏi thành."

 

Không ai biết hắn đã sắp đặt thế thân để đánh lạc hướng địch từ khi nào.

 

Qua một đêm canh gác, cộng thêm niềm vui chiến thắng, tin đồn hoàng đế đã thoát ra ngoài khiến lính canh càng thêm lơ là, mất cảnh giác.

 

Đến lượt Cơ Huyền Sách, lính canh dừng hắn lại.

 

"Đeo mặt nạ làm gì? Gỡ xuống!"

 

40

 

Cơ Huyền Sách ngoan ngoãn gỡ mặt nạ, để lộ gương mặt bỏng rát, đầy những vết sẹo đỏ lòm, xấu xí đến mức làm đám lính giật mình.

 

Một tên lính nhổ toẹt xuống đất:

 "Đi nhanh đi! Xui xẻo c.h.ế.t đi được."

Hồng Trần Vô Định

 

Người chơi đàn hay thợ thủ công, dù thuộc phe nào, thường được tha mạng.

 

Thêm vào đó, việc hắn đứng chờ suốt cả đêm ở vòng ngoài cùng, với vẻ ngoài yếu đuối, không hề nguy hiểm, càng khiến lính canh mất cảnh giác.

 

Cơ Huyền Sách ôm đàn ra khỏi thành.

 

Băng qua băng tuyết lạnh giá, hắn tránh xa những con đường lớn. Đến tối, hắn lấy cây đàn ra làm củi, đốt để nướng một con hạc hoang bắt được trên đường.

 

Dáng vẻ của hắn vẫn thanh nhã, dù là khi đốt đàn nướng hạc.

 

Hắn lấy bông hoa Thương Thần ra khỏi chiếc chén thủy tinh.

 

Bông hoa nhỏ xíu, chỉ bằng nửa ngón tay, đã hơi héo rũ.

 

Cơ Huyền Sách dùng d.a.o rạch tay, để từng giọt m.á.u rơi xuống chiếc chén.

 

Hoa Thương Thần gặp m.á.u liền hồi sinh, lại trở nên tươi tắn, không còn nguy cơ sắp lụi tàn nữa. 

 

Khi không có ai xung quanh, hắn sẽ nói chuyện với ta.

 

Hắn giải thích từng chi tiết, từng hành động, kể cả những suy nghĩ và tính toán của mình.

 

"Hoa Thương Thần sẽ dẫn đường về Thương Sơn, Phục Khanh. Tiếp theo, chúng ta sẽ đi về phía Đông."

 

Thương Sơn, vốn chỉ là một nơi mơ hồ, không ai biết nó nằm ở đâu.

 

Chỉ những ai có ý chí kiên định, muốn tìm được nó bằng mọi giá, mới có cơ hội chạm tới—dựa vào duyên phận hoặc sự dẫn dắt của hoa Thương Thần.

 

Hơn nữa, hành trình ấy chỉ có thể đi bộ, từng bước một, với lòng thành kính tuyệt đối.

 

Là một thành viên cuối cùng của hoàng tộc tiền triều, được thần tộc ưu ái, Cơ Huyền Sách không bất ngờ khi biết những truyền thuyết về Thương Sơn.

 

Điều khiến ta bất ngờ là, hắn biết rằng ta luôn muốn—rất muốn—trở về Thương Sơn.

 

Hắn thực sự là người hiểu ta nhất.

 

Cơ Huyền Sách đi bộ mấy ngày liền.

 

Kẻ thế thân giả danh hắn có lẽ đã không còn đánh lừa được nữa.

 

Tất cả các phe phái lại bắt đầu truy lùng hắn.

 

Cảnh tượng này trùng lặp với những gì đã xảy ra nhiều năm trước.