Núi Thần

Chương 20



Cùng lúc đó, tin tức từ kinh đô cũng được báo về:

 

Người kế nhiệm do hắn ủng hộ đã đăng cơ.

 

Triều đình ổn định, nạn đói được giảm nhẹ nhờ các chính sách cứu trợ.

 

Hắn vẫn không nhìn thấy ta, nhưng có thể cảm nhận được vị trí của ta.

 

Ánh mắt sâu như vực thẳm xuyên qua đám đông, dừng lại đúng nơi ta đang đứng.

 

Hắn thản nhiên nói, ánh mắt không rời khỏi ta:

 

“Ta không bận tâm đến bá tánh hay vạn dân, nhưng nàng thì có”

 

"Vì thế, ta sẽ không bỏ mặc họ."

 

"Yêu một người, rồi yêu lấy cả thế gian."

 

Những lời ấy, ta nên cảm động, nhưng lòng ta vẫn lạnh lẽo như mặt hồ băng không một gợn sóng.

 

Hắn mang tất cả kẻ thù của ta lên tế đàn cổ xưa, dưới ánh sáng mờ ảo của Thương Sơn.

 

Mạnh Thanh Thanh kinh hoàng:

 

"Ngươi… tại sao ngươi vẫn còn sống?"

 

Ánh mắt nàng ta nhìn qua xung quanh, bàng hoàng thì thầm:

 

"Đây là… Thương Sơn sao? Thế gian này thật sự có thần linh ư?"

 

Hắn đứng giữa thần điện, vẻ ngoài đối lập hoàn toàn với màu trắng thanh khiết của nơi này.

 

Bộ y phục đen tuyền của hắn phảng phất sát khí nồng nặc, còn chiếc mặt nạ hồ ly trắng càng làm tăng thêm vẻ huyền bí, xa lạ.

 

Hắn tháo mặt nạ xuống, không hề e ngại bất kỳ ánh mắt nào.

 

"Ngẩng đầu ba thước có thần minh."

 

"Gây tổn thương đến thần linh, tất nhiên phải bị thiên phạt. Sai lầm đã tạo, rồi sẽ phải trả giá. Thiên phạt chính là định mệnh. Mà định mệnh, không thể nào trốn thoát.""

 

Hắn nhìn ta lần nữa, đôi mắt dịu dàng:

 

"Phục Khanh, ta muốn nàng sống."

 

Nói rồi, hắn vung kiếm, lạnh lùng rạch một đường thẳng qua cổ Mạnh Thanh Thanh.

 

Máu b.ắ.n tung tóe, Mạnh Thanh Thanh ngã xuống, ánh mắt không tin nổi.

 

Hắn lạnh lùng nhìn xác nàng ta, rồi quay đi, bước thẳng đến chỗ ta.

 

Hắn không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng quỳ xuống dưới chân ta, dâng thanh kiếm lên.

 

"Phục Khanh,"

 

"Nếu nàng muốn ta trả giá, cứ lấy mạng ta."

 

51

 

Hắn từng tự thiêu nhưng ngay khoảnh khắc ấy lại thấy được ta, ta đã không hiểu tại sao hồn phách của mình lại thay đổi.

 

Trước đó, ta tồn tại nhờ chấp niệm của chính mình. Ta muốn hắn chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nui-than/chuong-20.html.]

 

Nhưng vào lúc ấy, thứ duy trì ta lại trở thành chấp niệm của hắn. Hắn muốn ta sống. Trong mắt hắn, ta mãi là dáng vẻ ban đầu, trong sáng và hoàn mỹ nhất.

 

Hắn lần lượt, từng người một, tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả những kẻ đã từng làm tổn thương ta. 

 

Hắn gánh lấy mọi huyết nghiệp và tội nghiệt. Những máng rãnh trên tế đàn từ từ đầy lên máu, hình thành một đồ án cổ xưa phức tạp.

 

Hóa ra hắn tìm kiếm khắp các quyển sách thần thư, chính là để tìm cách tái tạo thân xác.

 

Ánh sáng trên tế đàn dần dần sáng lên.

 

Khi g.i.ế.c xong kẻ cuối cùng, hắn nhàn nhạt nói:

 

"Vẫn còn thiếu một người."

 

Nói rồi, hắn bước lên chính giữa tế đàn, xoay ngược mũi kiếm, tự tay rạch lấy trái tim mình.

 

Hắn là kẻ độc ác với người khác, nhưng với chính bản thân lại càng độc ác hơn. Dẫu đau đớn, khuôn mặt hắn vẫn giữ vẻ bình thản như không.

 

Nhưng lần này, hắn đau đến mức không thể che giấu, toàn thân run rẩy không ngừng.

 

Đôi tay hắn run lên, cứng ngắc và khó khăn hoàn thành nghi thức cuối cùng. Tế đàn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trong khoảnh khắc ta hoàn toàn mất đi ý thức.

 

Khi tỉnh lại, ánh sáng vàng đã tắt, gió lạnh phảng phất bên má.

 

Lần đầu tiên, ta cảm nhận được gió.

 

Những t.h.i t.h.ể vương vãi trên tế đàn đã hoàn toàn biến mất, tế đàn sạch sẽ như chưa từng vấy bẩn. Ai có thể ngờ, trước đó nơi đây là một biển máu. Thần thuật cổ xưa mang dáng dấp của tà thuật, bởi nó tuân theo nguyên lý căn bản nhất — lấy mạng đổi mạng.

 

Ta đứng dậy từ trung tâm của tế đàn. Cùng lúc với sự hồi sinh của ta, vẻ tiêu điều của Thương Sơn hoàn toàn biến mất. Những bông hoa Thương Thần xinh đẹp nở rộ, trải dài từ đỉnh núi đến chân núi, đung đưa trước gió.

 

Ta như thể đã trở thành một vị thần thực sự.

 

Đứng nơi đây, ta có thể cảm nhận được vạn vật trong thiên hạ. Ta biết ngoài kia, băng tuyết đã ngừng rơi, ánh nắng mùa xuân, sau hai năm, lại xuất hiện. Khắp cửu châu, tiếng reo hò vang vọng.

 

Ta cũng cảm nhận được vị trí của Cơ Huyền Sách.

 

Nhưng khi ta vừa tỉnh lại, đã không còn thấy hắn.

 

Tay hắn vấy m.á.u quá nhiều, bị Thương Sơn bài xích, đẩy ra khỏi núi. Quan trọng hơn cả, hắn đã dùng cấm thuật, khi tự tay rạch trái tim, hắn vốn đã phải chết. 

 

Hắn chỉ gắng gượng được một hơi thở cuối cùng để hoàn thành nghi thức.

 

Giờ đây, hắn chỉ còn lại một chút hơi tàn, đang ở ngoài Thương Sơn.

 

Ta mở cánh cổng, thấy hắn yên lặng ngồi trong bãi tuyết đang tan. Ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn phản chiếu dáng vẻ thần thánh mà ta giờ đây mang theo.

 

Hắn khẽ mỉm cười:

 

"Phục Khanh, nàng đã trở về nhà rồi."

 

Ta lặng lẽ nhìn hắn.

 

Hồng Trần Vô Định

Ta không phải dáng vẻ thuần khiết ban đầu, mà đã lột xác. Là do hắn, chính tay hắn giúp ta lột xác, để trở thành một vị thần thực sự.

 

Ta từng theo hắn xưng đế, còn hắn, giúp ta thành thần.

 

Hắn chưa từng cầu xin sự tha thứ, cũng không nói rằng hắn muốn chuộc tội. 

 

Hắn chỉ âm thầm từng bước, hoàn thành hết thảy, để những kẻ từng tổn thương ta phải trả giá, và cố gắng xoa dịu những vết thương trong cuộc đời ta.

 

Mái tóc đen như mực của hắn, trong khoảnh khắc biến thành bạc trắng. Áo bào đen của hắn cũng nhuốm sắc tuyết. Máu từ những vết thương nhuộm đỏ từng mảng lớn trên y phục. Đôi môi hắn tái nhợt, những vết sẹo trên mặt cũng không che lấp được nét tuấn tú trong từng đường nét. Ánh mắt phượng khi nhìn ta lại khiến ta bất giác nhớ tới bông hoa Thương Thần trong chiếc chén thuỷ tinh