Núi Thần

Chương 21: Phiên ngoại



Dính máu, nứt vỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể héo tàn.

 

Hắn đưa thanh kiếm cho ta, cười khổ:

 

"Giết ta đi. Chính tay nàng g.i.ế.c ta mới giải được hận."

 

Ta lặng lẽ nhìn hắn, không cảm nhận được yêu, cũng không cảm nhận được hận. Ta dường như đã mất hết mọi cảm xúc và dục vọng phàm trần, chỉ còn lại sự điềm nhiên, thanh thản, buông bỏ.

 

Ta không muốn g.i.ế.c hắn. Ta muốn cứu hắn. Nhưng khi ta vươn tay, một kết giới vô hình đã chặn lại. Thương Sơn không cho ta bước ra ngoài.

 

Ta rụt tay lại.

 

Cuối cùng, ta cầm lấy thanh kiếm. Nhưng khi kiếm vừa chạm vào tay, đã hóa thành một bông hoa Thương Thần, bay qua kết giới, rơi vào lòng bàn tay hắn.

 

Ta khẽ nói:

 

"Ta không thể ra khỏi Thương Sơn. Ngươi hãy mang theo một đóa hoa Thương Thần này đi."

 

Hoa Thương Thần, biểu tượng của phúc lành, an lành, thái bình và tất cả những điều tốt đẹp nhất.

 

Hắn lặng lẽ nhìn ta thật lâu, ánh mắt bỗng rơi xuống một giọt huyết lệ. Nhưng trên mặt lại mang theo một nụ cười. 

 

Đôi mắt hắn phức tạp, vừa như nhẹ nhõm vì ta không bị hận ý trói buộc, vừa như không cam lòng khi ta lại quá mức lạnh nhạt.

 

"Được."

 

Tiếng nói vừa dứt, hắn đột ngột phun ra một ngụm máu, nhìn ta rồi ngã xuống mặt đất. Có lẽ là hậu quả của cấm thuật, cơ thể hắn dần dần tan biến.

 

Bông hoa Thương Thần, chứa đầy phúc lành và sức mạnh chữa lành, rơi xuống đất.

 

Hắn, cuối cùng vẫn không thể rời khỏi Thương Sơn.

 

Ta đứng ngẩn ngơ tại chỗ, quanh quẩn rất lâu, mới quay người trở lại ngọn núi.

 

Đi được vài bước, ta quay đầu nhìn lại.

 

Vẫn chỉ là một khoảng không trống rỗng.

 

 

 

Phiên ngoại

 

Trải qua bao nhiêu năm tháng, cuối cùng ta cũng có thể hoàn toàn kiểm soát sức mạnh tín ngưỡng của đất trời. Khi ấy, Thương Sơn mới giải trừ phong ấn, để ta ra ngoài.

 

Như vị thần chủ trước, ta dùng thần lực của mình để tạo lại các tộc Tiên, Yêu, Ma, Quỷ. Linh lực khắp thế gian dần dần đầy tràn, vạn vật sinh trưởng, cỏ cây phồn thịnh. Minh giới một lần nữa náo nhiệt, người đời có thể luân hồi chuyển kiếp. Những tiếc nuối của kiếp này, kiếp sau đều có thể tìm được hồi kết trọn vẹn.

 

Thế gian đổi thay, quyền lực nhân gian luân chuyển hết triều đại này sang triều đại khác. Không biết đã bao lần hoàng thất đổi họ, đô thành cũng đã dời đến nơi khác.

 

Ta quay trở về hoàng cung xưa, nơi năm tháng để lại dấu ấn sâu đậm, biến cung điện từng nguy nga thành khung cảnh cũ nát. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nui-than/chuong-21-phien-ngoai.html.]

 

Trải qua nhiều triều đại, bao cơn binh lửa chiến tranh, nơi đây giờ chỉ còn lại cảnh tượng tiêu điều, đầy vết tích của sự lụi tàn.

 

Đài chiêm tinh vẫn còn đứng đó, lạnh lẽo giữa gió sương.

 

Lãnh cung cỏ dại mọc đầy, hoang vu khắp nơi.

 

Hoàng cung không một bóng người, chỉ có tiếng côn trùng rả rích vang lên từ góc khuất.

 

Ta tìm kiếm khắp nơi trong cung điện bỏ hoang, không thấy bóng dáng Mộng Cơ. Nghĩ đến điều gì đó, ta đi sâu vào địa giới Minh phủ phía dưới hoàng cung.

 

Những cánh hoa bỉ ngạn nở rực rỡ, từng mảng đỏ rực trải dài. Linh hồn người c.h.ế.t được quỷ sai dẫn dắt, chỉ duy có một bóng dáng cô độc, lang thang vô định giữa muôn hoa.

 

Ta tìm thấy nàng:

 

"Mộng tỷ tỷ, tỷ có nguyện ý trở thành thuộc thần của ta không?"

 

Nàng thấy ta, vừa mừng rỡ vừa xúc động, kéo tay ta nói rất nhiều chuyện. Nhưng khi nghe đến lời thỉnh cầu của ta, nàng trầm mặc, rồi lắc đầu:

 

"Khanh Khanh, ta vẫn muốn đợi người ấy."

 

Ta không muốn miễn cưỡng nàng, từ biệt xong, ta vẫn chưa rời đi. Ta đứng lại, nhìn Mộng Cơ một mình lặng lẽ giữa đám quỷ mới, bỗng nhiên nhớ đến Tiểu Bạch Long khi xưa. 

 

Tiểu Bạch Long cũng là linh hồn, bởi khi nó chưa kịp phá vỏ trứng, Dung triều đã sụp đổ. Chủ nhân nó phiêu bạt khắp nơi, còn nó thì c.h.ế.t trong quả trứng lạnh lẽo.

 

Nhưng nhờ chấp niệm, nó chưa từng tiêu tán. Sau này, khi Cơ Huyền Sách quay về kinh thành xưng đế, Tiểu Bạch Long vẫn luôn theo sát bên hắn, dẫu hắn chẳng thể thấy.

 

Hồng Trần Vô Định

Những con người và sự vật thuộc về thời đại thần cũ, dường như đều mang theo sự cố chấp đến đáng sợ.

 

Ta quay ngược dòng thời gian, nặn ra một linh hồn phàm nhân, đẩy vào hàng ngũ quỷ hồn.

 

Đó là người mà Mộng Cơ vẫn luôn chờ đợi.

 

Linh hồn ấy lướt qua bên nàng, Mộng Cơ không hề nhận ra.

 

Khi người ấy rời xa, nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ, dò hỏi khắp nơi xem có ai nhìn thấy "sư phụ" của nàng không.

 

Nàng đã đợi rất lâu, từ khi thế gian còn huyên náo, đợi đến lúc tất cả trở nên tiêu điều, rồi từ tiêu điều đợi đến lúc huyên náo trở lại.

 

Xung quanh nàng, tất cả đều là những linh hồn mới mẻ, như lá rụng về cội. Chỉ riêng nàng, vẫn là một linh hồn từ ngày cũ, như chiếc lá trôi dạt không rễ, lưu lạc mãi không dừng.

 

Nhưng nàng đã quên mất dáng vẻ của người mà nàng chờ đợi. 

 

Hai người họ lướt qua nhau.

 

Ta vốn không nên cảm thấy gì, bởi ta vốn đã buông bỏ hết mọi cảm xúc nhân gian. Nhưng nhìn cảnh tượng đó, ta vẫn không khỏi cảm thấy lẫn lộn, khó tả.

 

Ta lại nhớ đến Tiểu Bạch Long.

 

Ta trở về ngọn núi nhỏ vô danh năm ấy, cửa Thương Sơn từ lâu đã không còn nơi này nữa.